Kim Kết nhíu mày, nghĩ nghĩ:“ Thủy Muội này, sao muội có nhiều chuyện để hỏi vậy?”
Thủy Muội bĩu môi:“Đồ khỉ, ngươi không biết thì nói không biết đi, còn chê ta hỏi nhiều nữa. Nếu ngươi biết thì trả lời ta đi.”
Kim Kết cười:“Tiểu thư, sao vậy a?”
Tô Mạt cười duyên:“Cái gì vì sao nha, ta tùy tiện viết vậy thôi.”
Kim Kết không tin, tiểu thư có bao giờ làm cái gì tùy tiện đâu, lần nào cũng có dự tính mới làm. Nàng không tin trong bụng tiểu thư nhà nàng có chữ tùy tiện đâu.
Dĩ nhiên là Tô Mạt không tùy tiện, nhưng giải thích rõ ràng lại rất rắc rối, số lượng này là do nàng ước chừng ra.
Nàng điều tra xem ban đầu ở Dã Kê có khoảng bao nhiêu người, sau đó đã uy hiếp, dụ dỗ thêm bao nhiêu người tham gia nữa; có mấy người ngoan cố, có mấy người vốn không muốn làm cường đạo.
Tiếp theo, nàng tổng hợp, tính toán ra hai con số cụ thể, một là số lượng khăn phải làm, còn lại là số người trên núi.
Con số thực tế là một ngàn tám trăm sáu mươi ba, nhưng nàng dựa theo đức tin nơi đây, biến thành một ngàn chín trăm chín mươi chín.
Bên cạnh đó, Tô Mạt còn tìm người tới dán diều, yêu cầu phải bay thật cao cho nên diều ở đây tốt hơn ngoài chợ bán nhiều lắm.
Nhóm người Tạ tuần phủ không biết tại sao Tô Mạt sai làm những thứ này, càng thắc mắc sao Hoàng Phủ cẩn không nghĩ kế, bày mưu, cũng không đề ra đối sách tấn công lên núi mà chỉ gom bọn họ lại họp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359269/chuong-1258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.