Tuy Đại pháo không bắn tới Dã Kê nhưng chặn đường rút lui và làm cho thỏ phỉ rối loạn thì dư dả.
Tô Mạt nghe pháo nổ ì ầm thì ôm đầu thét chói tai. Vài người hầu vội chạy tới an ủi nàng:“Trịnh cô nương, không sợ, bọn họ bắn không tới đâu.”
Nhưng Tô Mạt không nghe, nàng trốn chặt dưới bàn bát tiên, nói thế nào cũng không ra.
Sáng hôm sau, từng đợt pháo tiếp tục tấn công Dã Kê.
Tô Mạt tự mình dẫn người cải trang, tự nhiên biết rõ uy lực của đại pháo. Nếu đem ra sa trường đánh giặc có thể không biết hữu dụng hay không nhưng dọa cho đám người này hoảng hốt vẫn còn dư.
Nghĩ thử đi, pháo nổ ầm ầm như vậy, không sứt mẻ hay sập một góc núi thì cũng phải làm cho đất đá bay tán loạn, hơn nữa chỗ bị pháo tấn công ai mà dám léng phéng tới gần? Muốn chết hả? bị gươm đao còn có cơ hội sống chứ pháo nổ tanh bành, thân tộc nhận ra không?
Pháo nổ liên tục, người trên núi nghe riết cũng phiền.
Tô Mạt tới gần một tảng đá lớn nhìn xuống, chỉ thấy ánh lửa cùng khói bụi từ xa mờ mịt.
Nàng đang yên lặng tính toán thì bỗng rùng mình, người phía sau dù âm thầm đi tới nhưng nàng cũng cảm nhận được, nên cám ơn Hoàng Phủ Cẩn chịu khó bắt nàng luyện công hay là tại cái tên này quá tà đạo?
Nàng làm bộ như không biết, ngoài miệng lẩm bẩm:“Ông trời, con xin ông phù hộ ca ca bình an vô sự, sớm một chút mang con về nhà.”
“Chúng ta tối nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359312/chuong-1277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.