Đám nha hoàn của Tô gia cũng âm thầm bĩu môi, Tô Văn Nhi này thật không biết xấu hổ, chẳng qua hôm nay lại như chó nhà có tang (ý nói không có nơi nương tựa),lại dám về đây khoe khoang, nàng ta có cái gì để khoe khoang?
Tô Văn Nhi rất tức giận, các nàng có tư cách gì mà chỉ trích mình?
Nhưng để đạt được mục đích, nàng phải nhịn xuống lửa giận này, nói với Tô Mạt: “Ta là nữ nhi của Tô gia, ta phải đi đâu? Ta đã suy nghĩ rồi, ta muốn trở lại đây.”
Lời này nói ra giống như một tiếng sấm.
Mọi người quay ra nhìn nhau, lại nhìn Tô Văn Nhi giống như nhìn quái vật.
Tô Hinh Nhi ôm bụng cười không đứng thẳng được, “Ha ha ha, Mạt Nhi, muội có nghe thấy không? Nàng, nàng nói muốn trở về. Nàng ta nghĩ mình là ai chứ? Muốn về là về? Ha ha ha, cười chết ta.”
Tô Mạt cũng cười nhạt, giống như chuyện này không hề liên quan gì đến nàng.
Nàng lười phải so đo với loại người này.
Nàng phất tay gọi Lan Nhược: “Lan Nhược, tiễn khách.”
Tô Hinh Nhi hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay Tô Mạt, “Mạt Nhi, chúng ta ra phía sau uống rượu.”
Tô Văn Nhi giận đến mức cả người run rẩy, đồ trang sức trên đầu nàng phát ra ánh sáng chói mắt, nàng điên cuồng nói: “Ngươi, các ngươi thật to gan! Các ngươi dám! Tô Mạt, ta cảnh cáo ngươi, ta tới nói cho ngươi biết là đã coi trọng ngươi lắm rồi. Ngươi tốt nhất tiếp đãi ta cho tốt, để ta ở lại đây, sau này sẽ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359778/chuong-1536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.