Lão phu nhân vẫn tiếp tục dặn dò hai vợ chồng phải hòa thuận, tôn trọng nhau, mọi người cực kỳ ăn ý không nhắc tới Tín vương, giống như ngày hôm đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tô Mạt vẫn dành một cơ hội, kéo Tô Nhu Nhi ra sân hỏi, "Tỷ tỷ, tỷ phu không có nổi giận với tỷ chứ?"
Tô Nhu Nhi đỏ mặt, thẹn thùng liếc mắt nhìn Tô Mạt một cái, gương mặt thường ngày luôn tỏ ra lạnh lùng nay lại đỏ ửng, đầy vẻ hạnh phúc.
Nàng lắc đầu, "Không có, huynh ấy hiểu chuyện đó mà."
Tần Nguyên Quân từ đầu đã biết mọi chuyện, chỉ là mọi người không nói ra, chỉ là không ngờ tới Tín vương lại làm loạn như vậy, chỉ là Tô Mạt vẫn sợ hắn nghĩ khác.
Cẩn thận suy nghĩ, chính mình suy nghĩ quá nhiều rồi, Tần Nguyên Quân và tỷ tỷ đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, sao có thể để ý đến những chuyện như vậy nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng bật cười: "Tỷ tỷ, tỷ phu đối tốt với tỷ như vậy thì chúng ta yên tâm rồi. Hy vọng hai người sẽ ở bên nhau đến đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử."
Tô Nhu Nhi giả vờ tức giận lườm nàng một cái, "Cái nha đầu này, chỉ biết trêu ghẹo người khác. Nhưng mà tỷ xin nhận lời chúc của muội. Cảm ơn muội."
Nói xong đưa cho Tô Mạt một cái hà bao, "Mạt Nhi, muội cầm theo cái này, dù muội đi đến nơi đâu, thì hãy luôn nhớ tỷ luôn luôn nhớ đến muội, có thời gian thì trở về thăm tỷ."
Tô Mạt ôm lấy nàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359922/chuong-1644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.