Nói đến Lan Nhược, trong đầu nàng ta hiện lên một gương mặt trầm tĩnh, không hề có sự kinh hoảng và sợ hãi, dù là bị uy hiếp cũng không biến sắc.
Nghe nàng ta nói như vậy, ngược lại Tô Mạt cảm thấy có thể tin tưởng vài phần, nhưng mà không thể để bọn họ chiếm tiện nghi như vậy.
Nàng cùng Mị Kiều đi ra khỏi phòng, nhìn Hắc Xà, hỏi: “Nếu Lan Nhược trốn thoát, vậy vì sao không trở về?”
Bọn họ vẫn lưu lại ám hiệu, nếu Hắc Xà có thể nhanh chóng trở lại, vậy tất nhiên Lan Nhược cũng có thể.
Nếu thật sự là trốn thoát, vậy sao không trở lại?
Chẳng lẽ nàng ấy bị thương sao?
Nàng rùng mình một cái, nhìn Hắc Xà, “Các ngươi khiến nàng ấy bị thương?”
Chỉ có một khả năng này, nếu không Lan Nhược sẽ không không quay lại.
Lan Như vừa nghe thấy tỷ tỷ có khả năng là bị thương lập tức sốt ruột, ánh mắt nhìn Hắc Xà cũng thay đổi, trở nên tàn nhẫn.
Hắc Xà hừ lạnh, “Người bị chúng ta bắt được, nếu không ngoan ngoãn, muốn đào tẩu, tất nhiên là tự tìm đường chết. Nàng ta có thể không chết đã là vô cùng may mắn rồi.”
Hắn phái người tìm kiếm ở xung quanh nhưng đều không tìm được dấu vết của Lan Nhược, cũng không tìm thấy thi thể của nàng ta, dù là cách truy tìm sở trường của bọn họ là dùng rắn cũng không có tin tức, từ đó nói lên rằng nàng ta còn sống, đã chạy mất.
Hắn nhìn về phía Mị Kiều, “Lấy giải dược, chúng ta đi.”
Tô Mạt như cười như không nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2360558/chuong-1945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.