Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn nội lực tinh thâm, mặc dù cách xa một chút, tự nhiên vẫn nghe thấy nội dung nói chuyện giữa nàng và Thẩm Tinh Tinh, giờ Thẩm Tinh Tinh bị nàng làm cho cáu mà bỏ đi, nàng lại vẫn như cũ cười tủm tỉm, ánh mắt thông minh, làm cho người ta cơ hồ không thể tầm mắt.
Vân Thiếu Khanh cười cười: "Trước mắt còn không có, chỉ là chỉ cần Thẩm phủ này có trận pháp sư tỷ bày ra, trận pháp khởi động ta liền sẽ phát giác."
Thật ra thì trận pháp không khởi động, bằng vào sự thông minh của hắn cùng kinh nghiệm, cũng có thể có cảm giác, chỉ là không thể chính xác 100%, hắn không muốn ngộ nhỡ có cái gì sai lầm, làm cho người ta cảm giác mình khoác lác, cho nên nói phải nói ít đi một chút.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, nói: "Chúng ta trở về đi thôi."
Chắc hẳn Thẩm lão gia cũng phải nghĩ đến rồi, gặp chuyện lâm nguy không loạn, nên biết xử lý như thế nào, là tư cách cần thiết ở những người như bọn họ.
Quả nhiên, lúc bọn họ trở về, ở cửa ra vào gặp Thẩm Tam, hắn chào đón: "Ta đang muốn đi tìm mấy vị đây, trong vườn đã tối, đi dạo quanh một chút là được, thời gian cũng đủ pha ly trà rồi. Gia phụ đã chuẩn bị xong."
Trong phòng khách đã bố trí qua lần nữa, thanh tẩy sạch sẽ, hiện đang nấu trà, trong phòng tràn ngập hương trà nhàn nhạt.
Thẩm lão gia ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư một bên, sắc mặt trầm ngưng, chỉ là cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2360928/chuong-2094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.