Âu Dương Phong thấy đại điêu cõng Độc Cô Lưu Vân cứ như vậy mà bay đi không thèm để ai vào mắt, đương nhiên là không cam lòng, liền cố vận chân khí thổi sáo hòng sai rắn độc tiếp tục đuổi theo Chu Mộ Phỉ, nhưng y vừa mới vận chân khí lên thì bụng bỗng đau nhức, chân khí không thể vận chuyển bình thường, thành ra tiếng sáo thổi ra cũng tán loạn, không thể chỉ huy đám rắn độc nghe theo hiệu lệnh của y.
Âu Dương Phong biết mình đã bị nội thương, trong thời gian ngắn không thể chỉ huy rắn độc được, đành phải tùy ý để cho đám rắn bỏ chạy tứ phía.
Âu Dương Phong che phần bụng bị thương của mình lại, đi về phía trước, tìm chỗ rừng rậm hoang vu mà ngồi xuống vận công chữa thương.
Qua nửa canh giờ, Âu Dương Phong rốt cục cũng chữa xong, đầy máu sống lại tại chỗ.
Y đứng dậy, đắc ý mà ngửa đầu thét dài một tiếng, sau đó cầm sáo lên thổi, dự định triệu tập toàn bộ đám rắn độc quay trở về, tiếp tục đối nghịch với Độc Cô Lưu Vân.
Đương nhiên, mục tiêu chính của y không phải là Độc Cô Lưu Vân, mà là con đại điêu có thể biến hóa thành người bên cạnh hắn.
Y đã phải ăn mệt như vậy, nếu không giết chết con điêu đó thì thật là khó tiêu mối hận trong lòng.
Nhưng mà, tiếng sáo vừa vang lên, Âu Dương Phong bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau: “Tiểu Phong, đừng lãng phí chân khí nữa, ngươi không triệu tập rắn được đâu.”
Âu Dương Phong chấn động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-thanh-than-dieu/2651300/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.