Tạ Tuy hạ mắt nhìn cậu, đôi con ngươi xinh đẹp tràn ra ý cười, tựa như đang thật sự cảm thán: “Lợi hại.” Thiên tài Tống đạo.
Tống Dụ ho một tiếng, vẫn quyết định tém tém một chút: “Đương nhiên, tớ cũng không yêu cầu cậu bây giờ gọi tớ là anh trai, nói chung là cậu nhớ đã từng có chuyện như vậy là được rồi.”
Tạ Tuy cong khóe môi: “Được.” Làm sao mà quên được chứ, em gái còn rất hung dữ.
Con đường này vốn đã rất vắng vẻ, mùa đông sau khi tuyết rơi thì càng thêm ít người. Tống Dụ nói chuyện này xong, trong lòng thở phào một hơi, bắt đầu do dự rốt cuộc có nên nói cho hắn biết thân phận của cậu hay không – nhưng mà có vẻ cũng không cần thiết, Tạ Tuy sau khi trở về thành phố A tự nhiên sẽ biết, cậu từ trước đến nay kỳ thực cũng chưa từng ngụy trang hay gì.
“Chuyện của Tạ gia, cậu quyết định xong chưa?”
Tống Dụ ôm sách, nghiêng đầu hỏi hắn.
Tạ Tuy sững người, âm thanh bình tĩnh: “Nên trở về thôi.”
Tống Dụ suy nghĩ một chút, đề nghị: “Tớ hẳn là hai ngày nữa sẽ về thành phố A, muốn cùng nhau đi không?”
Tạ Tuy bảo: “Đợi thêm một lát, đợi tôi đi tìm cậu.”
Tống Dụ hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn cười, liếc mắt nói: “Được, vậy cậu mau lên.”
Cậu phát hiện Tạ Tuy có vẻ không nguyện ý nói với cậu chuyện về Tạ gia cho lắm, cho nên cũng không tiếp tục dò hỏi.
Thật sự là quá chu đáo.
Tới nhà Tạ Tuy, bà nội Trần thế mà vẫn có ấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/100951/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.