Tống Dụ: “…”
Tống Dụ: “Không phải mỗi người đều nông cạn như chị, trong mắt chỉ có tiền, có được không?”
Tống Uyển Oánh xì cười ra tiếng. Cô thân là thiên kim duy nhất của Tống gia, là tiểu thư hàng đầu của thành phố A, xem thường nhất cùng không thiếu nhất chính là tiền, OK?
“Được rồi, được rồi.” Không chút thành ý mà qua loa đáp ứng, Tống Uyển Oánh nói: “Là chị nông cạn. Chúc tình yêu thuần khiết của mấy đứa sớm ngày tu thành chính quả. Lợi hại như vậy, Tết này dắt người về cho bố mẹ xem đi.”
Câu cuối cùng quả thực chính là khiêu khích.
Mang về nhà coi chừng là bị chặt đứt chân luôn. Không đúng, cậu vì sao lại muốn Tết này mang Tạ Tuy về Tống gia?!
Tống Dụ: “Sao chị nhiều lời như vậy. Cúp máy đây.”
Cậu thật sự là nổi cơn khùng mới muốn cùng Tống Uyển Oánh nói chuyện như vầy.
Tống Dụ một mình trở về căn hộ. Sau khi tắm xong, lên giường, đầu chìm trong chiếc gối mềm mại, cậu lại cảm thấy nghĩ thế nào cũng không đúng.
Cậu gãi gãi đầu, ngồi bật dậy, lấy điện thoại di động ra muốn gửi cho Tạ Tuy một tin nhắn. Chỉ là gõ xong một hàng chữ, nhìn hồi lâu lại xóa bỏ, đánh một hàng lại xóa một hàng. Cứ như vậy do dự bảy, tám phút, cậu mới giật môi dưới, lựa chọn đi ngủ.
“Làm sao lại ngây thơ như vậy hả đại ca? Hôn cũng là mày hôn trước, cho dù là ngoài ý muốn thì mày cũng không lỗ mà.”
Cậu lẩm nhẩm tự nhủ.
Cậu khép mắt, sau đó sửa lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/100980/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.