Sợ hãi tới cực điểm, trái lại không la lên được, Lâm Vong hiện tại chính là như vậy, dường như trong cổ họng có cái gì chặn lại, một chút âm thanh đều không thể phát ra được, Lâm Vong toàn thân cứng ngắc trừng lớn hai mắt, hiện tại đừng nói hắn có thể giãy giụa, đến nhắm mắt lại hắn còn không làm được nữa.
Người nọ sau khi nhìn ra Lâm Vong liền ngẩn người, biểu tình có chút hòa hoãn, từ trong miệng phun ra một câu: “Là ngươi? ”
Nghe khẩu khí kia dường như có biết qua mình, Lâm Vong thấy y thật lâu không xuống tay, cũng không có động tác khác, các loại cảm quan một lần nữa quay trở lại thân thể, hắn quan sát kỹ người này, thấy người này trên mặt là đường nét rất cứng rắn, mắt sáng như đuốc, phần quai hàm để râu rậm rạp, chỉ cảm thấy người này ngũ quan có chút quen mắt.
Lâm Vong tới thế giới này còn chưa đến một tháng, nên hắn nghĩ rằng đây là người quen của cổ thân thể này. Vì vậy bắt đầu hồi tưởng lại chuyện trước kia, chỉ là suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ nổi có người như thế này, hắn lần nữa quan sát, nhất là chỗ chòm râu của hắn nhìn thật lâu, sau đó bỗng nhiên nhớ tới, vô ý thức buột miệng: “Ngươi là thúc thúc của tên tiểu bá vương! ”
Người nọ trí nhớ vô cùng tốt, từ lúc đánh ngã đến giây phút nhìn thấy mặt Lâm Vong cũng nhớ tới hắn là ai, chính là vị ca nhi mấy ngày trước ở trên đường cùng cháu ngoại trai hắn cược bán hương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-tieu-tru-su/796655/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.