Trương Dương đẩy vai hắn một cái, nhắc nhở thằng nhãi này còn không nhanh chóng đi qua.
Cố Minh Kiện hồi phục tinh thần lại, hoang mang rối loạn đi đến bên trong.
Đi tới trước mặt cha, Cố Minh Kiện cái gì cũng không nói, lại quỳ xuống.
Cố Doãn Tri nói: "Hở một chút thì quỳ, cái đầu gối của con vẫn là không đáng tiền như vậy sao."
Cố Minh Kiện nói: "Ba, con biết sai rồi..."
Cố Doãn Tri nói: "Biết sai thì thế nào? Phải có thực tế hành động."
Cố Minh Kiện liên tục gật đầu: "Con sửa, ba, con nhất định sửa, sau này, ba nói cái gì, con làm cái đó."
Cố Doãn Tri thở dài nói: "Con nói cái gì chưa chắc đều là chính xác, làm thế nào vẫn là dựa vào chính con."
Trương đại quan nhân nghe được hai cha con nói chuyện bên trong, cũng lộ ra nụ cười hiểu ý, hắn hướng Cố Dưỡng Dưỡng cáo từ, ý bảo cô ấy không nên kinh động cha con Cố Doãn Tri, Cố Dưỡng Dưỡng đưa hắn đến ngoài cửa, bởi vì cha rốt cục tha thứ anh, tâm tình của Cố Dưỡng Dưỡng đêm nay cũng đặc biệt sung sướng, cô ấy cười nói: "Trương Dương, may mà anh đêm nay ở chỗ này, nếu không ba em không dễ dàng tha thứ cho anh trai như vậy."
Trương Dương nói: "Em còn tưởng rằng ba có thật hận hắn?" Hắn lắc đầu nói: "Cha con hai người nào có thù, đừng thấy ba bởi vì hắn mà nổi giận, trong lòng vẫn đang quan tâm hắn."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em hy vọng nhất cũng là người một nhà hòa thuận."
Trương Dương cười nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-dao-quan-do/1867900/chuong-1087-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.