Đi tới phòng cảnh vụ, Trương Dương đặt mông ngồi xuống ghế. Vương Tuấn Vĩ nhất thời mở to hai mắt nhìn, vỗ một cái trên bàn, giận dữ hét: "Ai cho nc`gươi ngồi?"
Trương Dương nói: "Tôi không phạm pháp, sao không thể ngồi?"
Hồng Trường Thanh trong lòng thầm than, chuyện đến bây giờ, tình thế đã không phải do cô ấy nắm trong tay, thẳng thắn giả câm điếc, nhìn vị Trương bí thư này mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Vương Tuấn Vĩ nói: "Không phạm pháp? Cậu nhiễu loạn trật tự công cộng, ấu đả người kinh doanh, đây là phạm tội! Không phải tôi hù dọa cậu, tội của ngươi đã đủ tạm giam, làm không tốt còn phải giáo dục lao động!"
Trương Dương nói: " Pháp luật quốc gia là anh định?
Vương Tuấn Vĩ khinh miệt nói: "Vừa nhìn cậu liền biết là người thiếu kiến thức pháp luật! Tôi là người chấp pháp, sao tôi có thể không hiểu pháp luật?"
Trương Dương nói: "Không có lệnh bắt có thể tùy tùy tiện còn người ta lại sao?"
Vương Tuấn Vĩ nói: "Đối với một phần tử nguy hiểm tràn ngập khuynh hướng bạo lực, tôi phải muốn làm ra biện pháp phòng bị, để ngừa cậu tạo thành thương tổn an toàn của khác người."
Trương Dương cười cười, xoay mặt hướng về phía Hồng Trường Thanh nói: "Chị, hắn nói hắn hiểu pháp luật!"
Hồng Trường Thanh thật không biết nên đáp lại hắn thế nào, trong lòng cũng đã cho ra kết luận, thằng nhãi này rất khó chơi! Đừng xem hắn mở miệng ra là chị và chị, Hồng Trường Thanh trong lòng nói tôi không đảm đương nổi.
Vương Tuấn Vĩ lại vỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-dao-quan-do/1868685/chuong-912-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.