Trương Dương cầm chén rượu lên nói: "Tôi tự phạt hai chén." Thằng cha này rất sảng khoái uống hai chén, sau đó kính rượu từng người, đầu tiên là kính Triệu Vĩnh Phúc.
Triệu Vĩnh Phúc hôm nay biểu hiện có chút rộng lượng, uống hai rượu rồi nói: "Trương Dương à, tôi nghe nói Tân Hải các cậu đã được phê duyệt thành thành phố cấp huyện, chúc mừng cậu!"
Trương đại quan nhân khiêm tốn nói: "Thành phố cấp huyện trên thực chất cũng không có gì khác với huyện, đơn giản là thay đổi xưng hô, sở dĩ có thể thành công từ huyện đổi thành thành phố, ít nhiều cũng nhờ thị trưởng Cung, bí thư Trần ủng hộ rồi, bình thường bọn họ giúp tôi không ít, bọn họ đối với tôi cũng rất tốt, từng chút từng chút tôi đều ghi tạc trong lòng."
Hai người Cung Hoàn Sơn và Trần Cương đều nghe ra oán khí của thằng cha này, những lời này căn bản chính là đề xuất cảnh cáo với hai người bọn họ, Cung Hoàn Sơn tức lắm nhưng những lời này của người ta trình độ rất cao, không thể bắt lỗi, lão tử không tin, một bí thư thành phố cấp huyện như anh còn có thể làm gì được thị trưởng cấp thành phố như tôi?
Trần Cương nói: "Tiểu Trương à, là lãnh đạo của cậu, việc này chúng tôi đều nên làm, bồi dưỡng và giúp đỡ cán bộ trẻ tuổi trưởng thành vốn là trách nhiệm của chúng tôi."
Trương Dương nói: "Cám ơn bí thư Trần đã cân nhắc."
Triệu Vĩnh Phúc già đời cỡ nào chứ, tuy rằng biểu hiện giữa Trương Dương và hai vị lãnh đạo rất hoà hợp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-dao-quan-do/196152/chuong-1009-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.