"Vâng." Liên Kiều không rõ mọi chuyện thấy cô gia và nhị tiểu thư ân ái như vậy, hình như còn sợ người khác bắt gặp, cười thầm, đặt khay lên bàn bát tiên, sau đó cúi đầu nói: "Nô tỳ cáo lui!"
Sau khi Liên Kiều đi, bầu không khí trong phòng hơi mất tự nhiên, làm người ta có cảm giác như không thở nổi, Vô Ưu đưa tay sờ mặt mình, thấy hơi nóng nóng, sau đó, nhanh chóng vòng qua bàn sách, vừa đi về phía bàn bát tiên vừa nói: "Không biết tác dụng của thuốc này thế nào?" Nàng tìm chuyện để nói.
Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, Thẩm Quân cũng nhanh chóng bước qua. Sau đó, hai người cùng nhìn vào chất dạng mỡ trong khay! Dù sao thì thứ mà mấy ngày nay hai người mong đợi nhất chính là thuốc tê. Nhìn một lát, bỗng nhiên Thẩm Quân xắn tay áo lên, đưa tay ra trước mặt Vô Ưu!
"Ngươi..." Nhìn cánh tay đầy cơ bắp trước mặt, Vô Ưu ngẩn ra. Nghĩ thầm: Hắn thật sự muốn làm vật thí nghiệm cho mình sao?
"Thử thuốc đi!" Thẩm Quân nói rất nghiêm túc.
"Vậy..." Vô Ưu lại hơi lúng túng.
"Nhanh lên!" Thẩm Quân kiên trì nói.
Nhìn thấy biểu cảm như một đứa trẻ trên mặt Thẩm Quân lúc này, Vô Ưu lắc đầu cười cười. Sau đó kiên nhẫn giải thích: "Thuốc tê này phải để ta tự mình thử, bởi vì ta phải thử tác dụng của nó trước, sau đó mới để người khác thử, nếu không ta hoàn toàn không biết lượng thuốc phải sử dụng là bao nhiêu!"
"Vậy sao?" Nghe vậy, Thẩm Quân nhíu mày.
"Nhưng mà ta cảm ơn ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-lo-phong-hoa/312003/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.