Ở bên kia sàn nhảy của quán bar quần ma loạn vũ, hối hả và nhộn nhịp. 
Trên sân khấu, giọng hát chính khàn khàn của ban nhạc đang gào thét trong sự bất lực của cuộc sống. 
Bộ gõ kim loại nặng hòa cùng âm nhạc làm mọi người phải lắc lư theo, huyết mạch phẫn trương(1). 
Các yếu tố không an phận tràn ngập quán bar, trụy lạc, điêu tàn. 
Đông Mễ lộ vẫn đang ca hát tận tình, Tưởng Trì Hoài thật sự không thể chịu đựng được nữa, anh phân phó Chu Cảnh Xuyên: "Cõng cô ấy ra ngoài nhanh lên." 
Biểu hiện của Chu cảnh Xuyên như thể tôi không quen cô ta, dựa vào đâu mà muốn tôi cõng cô ta ra ngoài. 
Tưởng Trì Hoài mất kiên nhẫn nói: "Chu Cảnh Xuyên, đừng tỏ thái độ đó, nếu không tôi bảo cậu đến đây làm gì?" 
".....Dù sao tôi cũng không cõng, ai muốn cõng thì cõng đi." Chu Cảnh Xuyên lười biếng dựa vào quầy bar, anh lấy ra một điếu thuốc, thờ ơ châm lửa lên. 
Anh ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt đe dọa và cảnh cáo của Tưởng Trì Hoài, anh chột dạ sờ lên mũi, nhưng ngoài miệng vẫn bướng bỉnh nói: "Người phụ nữ này là vì cậu nên mới điên loạn mà uống rượu, nói không chừng người ta cũng đang chờ cậu đến cõng cô ta, nếu tôi cõng cô ta, không phải một chân chặn ngang, hủy hoại nhân duyên của người khác sao, chuyện thiếu đạo đức như vậy, tôi không làm!" 
Tưởng Trì Hoài đút hai tay vào túi quần, nhìn Chu Cảnh Xuyên chăm chú bằng gương mặt vô cảm, không nói lời nào. 
Chu Cảnh Xuyên thầm mắng 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-loan-tinh-me/1849141/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.