Tám giờ rưỡi tối chợ rau đã đóng cửa.
Đông Mễ Lộ nhìn Tưởng Trì Hoài, "Không phải mười giờ chợ rau mới đóng cửa sao?"
Tưởng Trì Hoài: "...... Em nghĩ nó là siêu thị à!"
Đông Mễ Lộ: "Vậy anh còn đến đây làm gì?"
Tưởng Trì Hoài không trả lời, anh nghĩ tám giờ rưỡi chắc là vẫn còn có người.
Anh nắm tay Đông Mễ Lộ rời đi, sau đó nói với cô đến siêu thị mua thức ăn vẫn còn kịp, vừa khéo có một cái siêu thị ở phía trước.
Đông Mễ Lộ không nói gì mà cười một tiếng.
Tưởng Trì Hoài cảm thấy khó hiểu, "Cười gì đấy?"
Đông Mễ Lộ ngẩng đầu lên, ý cười trên gương mặt còn chưa rút đi, cô nói: "Em đang nghĩ nếu nam nữ chính trong tiểu thuyết cũng gặp phải chợ rau đóng cửa thì họ sẽ làm như thế nào."
Tưởng Trì Hoài hỏi: "Làm thế nào? Đập cửa chợ rau à?"
Bây giờ mọi cánh cửa đều có báo động.
Đông Mễ Lộ: "......"
Cô nói: "Nam chính sẽ rất oách, gọi người phụ trách chợ rau đến, bảo mọi người đến làm thêm giờ, chỉ phục vụ một mình nữ chính. Không chừng còn vì để dỗ dành cho nữ chính vui vẻ, hôm sau lập tức thu mua chợ rau luôn, sau này sẽ buôn bán suốt 24 giờ."
Tưởng Trì Hoài nhìn cô, nửa đùa nửa thật, "Ngày mai mua chợ rau cho em nhé?"
Anh suy nghĩ khoảng nửa giây, sau đó nói thêm: "Sẽ được gọi là chợ nông sản tổng hợp Đông Mễ Lộ."
Đông Mễ Lộ: "......"
Cô đấm anh hai cái thật mạnh: "Thật đáng ghét!"
Tưởng Trì Hoài mỉm cười, nhìn dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-loan-tinh-me/365826/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.