Đường Liệp cùng Tuệ Vân Lệ Ti lên bờ tại Bắc Dã Cảng, lần trước Đường Liệp từ nơi này đi qua là đi cùng Phổ Long Khải, khi đó hắn hoàn toàn mất trí nhớ, nhớ tới đoạn thời gian mình cùng Mặc Vô Ngân trải qua, Đường Liệp không khỏi mỉm cười.
Tuệ Vân Lệ Ti nhẹ giọng nói: " Đường Liệp, vì sao ngươi cười?"
Đường Liệp nói: " Nghĩ tới ta và các ngươi vốn có thù không đội trời chung, không thể tưởng được hôm nay thế nhưng có thể hóa giải."
Tuệ Vân Lệ Ti cười duyên nói: " Vốn không có nhiều cừu hận, chẳng qua là hiểu lầm thôi."
Lúc này ánh mặt trời từ kẽ hở tàng lá chiếu xuống, bóng cây loang lổ, gió mát thoải mái, càng cảm thấy vui vẻ dễ chịu. Tuệ Vân Lệ Ti nhẹ giọng cất tiếng xướng ca, tiếng ca của nàng cực kỳ ngọt ngào, uyển chuyển ôn nhu, nghe được làm Đường Liệp như say như dại, vươn cánh tay đem Tuệ Vân Lệ Ti ôm lấy, ôm lấy thân thể mê người mềm mại của nàng.
Tuệ Vân Lệ Ti dừng lại tiếng ca, đỏ mặt nói: " Đường Liệp, da mặt ngươi thật dày."
Đường Liệp ha hả cười nói: " Đều do ngươi ca xướng quá mê người, cho dù là thần tiên cũng không cầm giữ được, đừng nói ta chỉ là phàm phu tục tử."
Tuệ Vân Lệ Ti gắt giọng: " Ngày đó ở trong Hư Hải, ta đã biết ngươi đối với ta có ý đồ bất chính."
Đường Liệp khẽ vuốt đôi chân dài mềm mại nhẵn nhụi của nàng nói: " Thật sự là kỳ quái a, chiếc đuôi và chân của ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-quan-cam-thu/276913/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.