Hơn mười ngày trôi qua, ta vẫn đang không thể đi ra ngoài, cũng không nghe được tin tức nào. Ta liền như là kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng bất an, nhưng cũng đành bất lực. Giờ phút này đây, ta cảm thấy thật hối hận sao mình không chịu cố gắng học võ công..
Ta lại một lần nữa nhìn lên bức tường, ta biết bên ngoài bức tường chính là trời cao biển rộng. Nhưng là, ta ngẩng đầu nhìn, tường thành cao hơn ba thước , bằng vào năng lục của ta , thật không thể nào qua được .
Ta lấy tay sờ những phiếm đá bóng loáng như cẩm thạch trên vách tường, đến lần thứ 101 mà vẫn không muốn bỏ ý định, không biết có lổ chó nào không nhỉ .( chị này muốn tìm lổ chó chui đây, ai)
Di? Có tiếng nói, ta đem đầu dán tại trên vách tường. Ta một mặt tinh tế lắng nghe, một mặt lưu ý thị vệ cách đó không xa .
Người nam kia thanh âm nghe qua như là Trương Vô Kỵ, giọng nữ có chút quen thuộc, nhất thời nhớ không nổi là ai. Bất kể, trước chạy tính sau. Ta cố gắng vươn cổ hô to, "Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ."
Bên kia thanh âm của lập tức im bật, tựa hồ bị ta dọa sợ. Mà thị vệ rõ ràng cũng nghe đến, nhanh chóng chạy về phía ta. Tường bên kia vẫn như cũ là không có động tĩnh gì, ta gấp đến độ dậm chân, "Trương Vô Kỵ, ta là Lâm cửu."
Vừa hô xong, chỉ thấy một đạo bóng trắng hiện lên, trước khi thị vệ tới chổ này, ta đã bị mang đi .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-thien-chi-lam-cuu/1350506/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.