Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306
Chương sau
Từ Chính Anh trong lòng tự nhủ tiểu tử này thật là dối trá, rõ ràng là ngươi hẹn ta đến đây gặp mặt, còn khách sáo nói cái gì không có từ xa tiếp đón, chẳng qua là ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện đón tiếp ta. Thế nhưng Từ Chính Anh ngoài miệng c*̃ng không lên tiếng quở trách Hồ Tiểu Thiên thất lễ, Hồ Bất Vi là cấp trên trực tiếp c*̉a hắn. Trong suy nghĩ c*̉a Từ Chính Anh, con trai c*̉a lãnh đạo sinh ra đã có khí chất cao quý, chính là quan uy mà bọn họ muốn cho người khác nhìn thấy, trước mặt vị công tử phủ Thượng Thư này, biểu hiện c*̉a hắn phải thật khiêm tốn. Từ Chính Anh cười ha ha, tiến lên một bước, nắm tay Hồ Tiểu Thiên, dáng vẻ vô c*̀ng thân thiết. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy có chút không quen, ta nói, lão tử với ngươi rất quen thuộc sao? Ta và ngươi trước giờ gặp mắt c*̃ng chưa tới hai lần, c*̃ng chưa từng chào hỏi nhau một câu đàng hoàng, giờ lại tay bắt mặt mừng, da mặt lão khọm này c*̃ng dày thât đấy. Muốn lôi kéo ta sao? Hắc hắc, chắc lão già này nhắm không bợ đỡ được cha ta, vì vậy mới nảy ra chủ ý, trước tiên cùng ta lôi kéo làm quen phải không? Những thủ đoạn nịnh bợ thế này c*̉a cấp dưới ta đã thấy qua không ít, thậm chí còn cao minh hơn nhiều. Từ Chính Anh điệu bộ vô c*̀ng thân thiết, nắm chặt tay Hồ Tiểu Thiên không buông, đôi mắt híp nhìn thẳng mặt hắn mà nói: "Hiền chất, ta nghe nói thân thể ngươi suy yếu, gần đây vừa vặn có bằng hữu từ Yến quốc mang đến cho ta một c*̉ nhân sâm nghìn năm, cho nên ta đặc biệt đưa tới đây cho hiền chất bồi bổ thân thể." Sau khi nhận từ tay một gia đinh, Từ Chính Anh liền hai tay dâng lên một cái hộp gấm. Bộ Hộ Thị Lang quan hàm tứ phẩm lại dùng biểu hiện cung kính như vậy tặng lễ vật cho một gã dân đen không chút chức tước như Hồ Tiểu Thiên, tên nhãi này xem ra c*̃ng được một phen mở mày mở mặt. Hồ Tiểu Thiên đã sớm đoán được Từ quan gia này đến đây nhất định là muốn kéo gần quan hệ với mình. Chỉ là hắn không khỏi cảm thấy tò mò, sâm núi nghìn năm sao, lão già này liệu có khoác lác, dược vật nghìn năm nào có thể tìm thấy dễ dàng như vậy, đây chính là bảo bối có giá trị liên thành đấy. Nghĩ lại, không thể dùng giá trị tiền bạc để đo lường mọi thứ, có lẽ tại Đại Khang giá nhân sâm đúng là rẻ như cho không nhưng hơn ai hết Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ, đã là vật mà người ta dùng để tặng lễ thì giá trị nhất định là vô c*̀ng xa xỉ. Nhận lấy hộp gấm được đóng gói đẹp đẽ, không kìm nén được sự tò mò, hắn liền mở hộp gấm trước mặt Từ Chính Anh, liền thấy bên trong là một gốc nhân sâm dài hơn thước. Hồ Tiểu Thiên tuy xuất thân là bác sĩ Tây Y nhưng đối với dược liệu Trung Y c*̃ng có nghiên cứu qua, có một bài thơ thế này dùng để phân biệt phẩm chất c*̉a nhân sâm: "Tinh điểm lô tế mao mao 艼, Nhân tự lăng hình đoản kê thối, Thâm đâu văn thô cẩm đoạn bì, Long triền tu thượng chuế trân châu, Kiện tráng tiểu xảo lô tu trường, Khinh như hải miên dã sơn tham." Dịch nghĩa: Tinh điểm lô da lông cao cấp cọng lông 艼, Chữ nhân hình thoi ngắn đùi gà, Câu túi văn thô gấm vóc da, Long quấn tu bên trên xuyết trân châu, Cường tráng khéo léo lô tu dài, Nhẹ như bọt biển dã sơn sâm. Đại ý là nhân sâm tốt nhất định thân ngắn râu dài, thân thể tốt nhất là hình thoi, càng nhẹ càng tốt, những đường vân trên thân càng nhiều càng tốt, nếu trên gốc có một đám trân châu li ti thì càng trân quý. Có thể thấy c*̉ sâm này có rất nhiều đốt đầu, ước chừng 12 đốt, nếu dựa theo công thức cứ một trăm năm mới sinh ra một đốt thì có thể đoán nhân sâm này đại khái đạt đến một nghìn hai trăm năm tuổi rồi. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ lão già này hẳn không có lừa ta, nhân sâm này chất lượng quả thật rất tốt, sâm núi nghìn năm không phải dễ kiếm, xem ra phen này thu được một món hời lớn rồi. Hắn cười tủm tỉm đậy hộp gấm lại, thong thả đưa trả cho Từ Chính Anh rồi mới lên tiếng: "Từ thúc thúc, người thật sự là quá khách khí, lễ vật quý giá như vậy ta thật không dám nhận." Từ Chính Anh một lần nữa đem hộp gấm đặt trước mặt hắn, khuôn mặt tỏ ý không vui: "Hiền chất, ta và cha ngươi làm bạn đã lâu, thân như anh em, trong mắt ta, ngươi c*̃ng giống như con trai c*̉a lão phu vậy, ngươi bị bệnh đã nhiều năm, thân thể nhất định cần tẩm bổ thật tốt, chỉ cần sức khỏe c*̉a ngươi có thể khôi phục, đừng nói chỉ một cây sâm, ngươi thích thứ gì, Từ Thúc Thúc c*̃ng có thể làm ngươi hài lòng!" Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng, lão già này rõ ràng là chiếm tiện nghi c*̉a ta mà, làm con c*̉a ngươi sao, ngươi muốn nhưng ta lại không muốn. Hồ Tiểu Thiên phát hiện ở thời đại này, vuốt mông ngựa có thể nói là xu thế vô c*̀ng thời thượng, người hầu là vậy, đến quan viên c*̃ng như thế. Những lời Từ Chính Anh vừa nói quả thật khiến người ta buồn nôn tới cực điểm, Hồ Tiểu Thiên vừa nghe đã cảm thấy da gà trên người dựng hết cả lên, thế nhưng lão già này miệng nói mặt không đổi sắc, đối với một vãn bối lại khúm na khúm núm như thế, nói da mặt lão dày vẫn là coi thường lão hết sức. Hơn ai hết, Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ không ai cho không ai cái gì. Cha hắn đã an bài một người bị liệt làm vợ c*̉a hắn, hắn dứt khoát không thể để vị phụ thân này được yên ổn, ngươi không cho ta thoải mái, ta c*̃ng không thể khiến ngươi tự tại, chính là đạo lí làm người c*̉a hắn. Hồ Tiểu Thiên liền cười hắc hắc rồi lên tiếng: " Nếu như Từ thúc đã có ý tốt như vậy, ta còn từ chối thì thật sự là bất kính rồi." Kỳ thật gốc sâm kia hắn đã sớm muốn, vừa rồi trả lại chẳng qua là làm bộ làm tịch mà thôi. Từ Chính Anh biết đến Hồ Tiểu Thiên đã lâu nhưng trước giờ c*̃ng chưa từng gặp mặt thật sự. Kinh thành này ai mà không biết Bộ Hộ Thượng Thư Hồ Bất Vi sinh ra một đứa con trai ngu ngốc. Chỉ là nửa năm trước đột nhiên có tin đồn, kẻ ngốc này trong một đêm đã khôi phục thần trí nhưng Từ Chính Anh vẫn cho rằng, kẻ đần dù có khôi phúc lý trí c*̃ng chỉ hơn kẻ đần một tí mà thôi. Nhưng hôm nay gặp mặt mới biết, tên nhóc này không những không ngốc, mà ngược lại có thể nói là vô c*̀ng khôn khéo, lanh lợi c*̀ng xảo trá. Hồ Tiểu Thiên làm ra tư thế mời: "Từ thúc thúc, mời người ngồi xuống, chúng ta uống trà rồi nói." Từ Chính Anh không ngồi xuống mà cười nói: "Hiền chất, ta hôm nay tới đây chính là muốn tặng ngươi dược vật kia để bồi dưỡng thân thể, ta còn có việc, đợi lúc nào rãnh rỗi lại tới tìm ngươi trò chuyện." Hồ Tiểu Thiên nói: "Từ thúc thúc, nhìn trang phục c*̉a người, dường như không phải là đến cơ quan?" Từ Chính Anh cười cười: "Ta có hẹn mấy vị đồng liêu c*̀ng tham gia bút hội ở Yên Thủy Các." Hồ Tiểu Thiên hai mắt láo liên, gia hỏa này gần đây thật sự rãnh rỗi đến nhức cả dái, nghe nói Từ Chính Anh muốn đi bút hội, liền nảy ra ý muốn tham gia náo nhiệt, hắn cười nói: "Từ thúc thúc, chất nhi có một yêu cầu quá đáng, ta có thể c*̀ng người đi xem một chút?" Từ Chính Anh hơi chút chần chờ nhưng liền lập tức gật đầu nói: "Tốt! Nếu hiền chất đã muốn thì tất nhiên là được!" Nhưng trong lòng có chút buồn bực, ngươi biết chữ sao? Nơi phong nhã như vậy hình như không có hợp với ngươi a, dù sao hắn đối với Hồ Tiểu Thiên c*̃ng có chút hiểu rõ, tiểu tử này đọc sách chưa tới nửa năm, chỉ sợ một chữ bẽ đôi c*̃ng không biết. Hồ Bất Vi trước khi ra ngoài đã căn dặn Hồ Tiểu Thiên hạn chế ra ngoài lêu lổng, nếu như nhất định ra ngoài thì phải đem theo sáu gã gia đinh bên người. Cho tới nay, đám gia đinh do Lương Đại Tráng cầm đầu đều nhất nhất chấp hành mệnh lệnh c*̉a Hồ Bất Vi. Nghe nói Hồ Tiểu Thiên muốn ra ngoài, sáu gã này liền bám sát không rời, Hồ Tiểu Thiên đối với mấy cái đuôi này đã không còn kiên nhẫn, hắn hung hăng trừng mắt: "Làm gì? Ta c*̀ng Từ đại nhân tham gia bút hội, các ngươi đi theo làm gì? Nơi phong nhã như vậy lại có chỗ cho các ngươi sao?" Lão quản gia Hồ An nói: "Thiếu gia, lão gia trước khi ra ngoài đặc biệt dặn dò, Thiếu gia muốn đi đâu, chúng ta phải đi theo bảo vệ, xin người đừng làm khó chúng tiểu nhân." Hắn không nói những lời này còn đỡ, Hồ Tiểu Thiên nghe xong liền phùng mang trọn má, ta tại sao phải nghe lời lão giặc già đó, hắn c*̃ng không phải cha ruột ta... Người làm cha lại đi đẩy con mình vào hố lửa? Đạo lí hổ dữ c*̃ng không ăn thịt con, nhưng Hồ Bất Vi kia lại là một kẻ máu lạnh, sắp đặt chuyên hôn nhân c*̉a hắn, cảm giác tức giận trong lòng Hồ Tiểu Thiên lại được dịp bùng phát. Hồ Bất Vi ơi Hồ Bất Vi là ngươi đối với ta vô tình trước, đừng trách ta vô nghĩa. Nghĩ tới đây Hồ Tiểu Thiên liền mở trừng hai mắt, nhấc chân đạp vào bụng Lương Đại Tráng. Lương Đại Tráng vốn vẫn đứng yên một chỗ, miệng c*̃ng không nói câu nào, không nghĩ đến người ăn đạp lại chính là mình, hắn bị đạp ngã lăn ra đất, thật sự oan uổng. Người nói là Hồ An nhưng Hồ Tiểu Thiên sẽ không ra tay với một lão già sáu mươi tuổi như vậy, cho nên hắn liền chọn Lương Đại Tráng thân thể to béo, một cước này vô c*̀ng bất ngờ, chẳng riêng gì Lương Đại Tráng mà những người ở đây đều không nghĩ tới. Hồ Tiểu Thiên chỉ thẳng vào mặt Lương Đại Tráng: "Đồ hỗn xược, chuyện c*̉a ta đến phiên ngươi chĩa mỏ vào sao?" Lương Đại Tráng mặt mày méo xệch, nước mắt nước mũi tèm lem, không nói nên lời, ta chọc đến ngươi khi nào, ta một tiếng c*̃ng không có nói ra. Một đám gia đinh chứng kiến thiếu gia nổi giận, lập tức ngậm miệng lại, ai c*̃ng không muốn rước họa vào thân, người làm c*̉a Thượng thư c*̃ng không phải là thứ ngu ngốc, mỗi người đều biết đạo lí phải giữ lấy mình. Đầu sỏ gây tội là Hồ An c*̃ng ngượng ngùng ngậm miệng, Lương Đại Hán nặng gần hai trăm cân c*̃ng bị Thiếu gia một phát đạp ngã, huống chi lão già gầy yếu như hắn, cước vừa rồi nếu đặt trên người lão, tám chín phần mười cái thân già này sẽ bay tuốt sang bờ tường bên kia. Từ Chính Anh dù sao c*̃ng là người ngoài, chứng kiến Hồ Tiểu Thiên giáo huấn gia đinh trước mặt hắn, c*̃ng tỏ ra lúng túng, đã không thể khích lệ lại càng không tiện khuyên can. Lương Đại Tráng bỉu môi nói: "Thiếu gia..." Gia hỏa này đúng là khóc không ra nước mắt. Hồ Tiểu Thiên nói: "Từ đại nhân đã có ý tốt mời ta đi tham gia bút hội, có Từ đại nhân chiếu cố thì có chuyện gì xấu xảy ra chứ? Cha ta nếu biết được ta c*̀ng Từ đại nhân ra ngoài, sẽ không trách tội, không biết chừng lại còn trở nên cao hứng!" Từ Chính Anh nghe những lời này, tức thì cảm thấy đầu to ra như cái đấu, ta khi nào nhiệt tình mời mọc, ta hôm nay tới đây là tặng nhân sâm cho ngươi bồi bổ thân thể, không hề rủ rê tên nhóc nhà ngươi tham gia bút hội, là tự ngươi đòi theo đấy chứ, lại còn mặt dày xin ta cho theo. Từ Chính Anh không thể vạch trần lời nói dối c*̉a hắn, trong lòng không khỏi hối hận, ta sao lại nói cho hắn biết chuyện bút hội? Thật là ăn no rỗi việc, giờ thì hay rồi, hắn đem tất cả trách nhiệm đổ lên người mình, Hồ Bất Vi nếu biết được, có khi còn cho rằng ta muốn bắt cóc con trai hắn. Hồ Tiểu Thiên thân mặt khoát vai Từ Chính Anh cợt nhả: "Chúng ta đi nào, đừng để đám hạ nhân này làm ảnh hưởng đến nhã hứng c*̉a Từ thúc." Từ Chính Anh chỉ có thể ngượng ngùng cười cười. Đám gia đinh nhìn thấy thảm trạng Lương Đại Tráng gặp phải, đều không dám nhiều lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên c*̀ng Tử Chính Anh ra ngoài. Lương Đại Tráng xoa xoa bờ mông, từ trên mặt đất đứng lên, không ngừng kêu khổ: "Ta thật là oan uổng mà!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306
Chương sau