Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306
Chương sau
Tất cả mọi người đều khẽ giật mình, Hồ Tiểu Thiên mở trừng hai mắt, chẳng lẽ cái Hoắc cô nương này là một con chó? nơi đây nhiều, hắc hắc nhiều người tập trung làm bút hội, khách quý trọng yếu được chờ đợi lại là một con chó a. Lúc này đại sảnh đang ầm ĩ bỗng yên tĩnh lại, một cô gái mặc váy dài trắng chậm rãi đi tới, váy trắng không nhiễm chút bụi trần, mái tóc đen nhánh búi đơn giản, trên đó là một cây trâm cài tóc cổ xưa, khuôn mặt đẹp đẽ được che bởi một tấm sa mỏng, không thấy được rõ khuôn mặt, lông mi dài, đôi mắt sáng đẹp mà sâu sắc, chỉ thoáng nhìn mà làm cho mọi người trong đại sảnh đều tưởng nàng nhìn mình, trái tim không tự chủ nhảy lên một cái. Hồ Tiểu Thiên nhìn qua cô gái áo trắng, trong lòng thầm khen tuy không biết tướng mạo thế nào nhưng khí chất phong độ tư thái quả thật không thể chê, từ nhất cử nhất động c*̉a nàng có thể đoán ra cô nàng này tuyệt đối đã nghiên cứu qua tâm lý c*̉a đàn ông, ôm tỳ bà che nửa mặt, nửa úp nửa mở làm cho nàng toát ra một vẻ phong lưu mà không mà không hạ lưu, đối với đám văn nhân mặc khách mà nói thì còn có một loại gợi cảm chí mạng, nếu đổi lại cho nàng mặc bikini ưỡn ngực uốn éo bước tới, mười phần là mấy con hàng chuyên giả bộ ở đây sẽ trách cứ là không giữ gìn bản sắc. Hồ Tiểu Thiên nhìn thoáng qua lễ bộ Thượng thư Ngô Kính Thiện phát hiện lão nhìn cô nàng, lộ ra một nụ cười thản nhiên dễ gần hơn vừa rồi rất nhiều. Hồ Tiểu Thiên thầm mắng trong lòng, lão già ra vẻ đạo mạo, còn không biết trong lòng ngươi đang nghĩ nam đạo nữ xướng dơ bẩn gì nữa, nhìn cô nàng này mặc nhiều chỉ sợ đã hận không thể biến đôi mắt thành x-quang, trực tiếp nhìn vào bên trong c*̉a nàng. Hồ Tiểu Thiên phản cảm với Ngô Kính Thiện, đại khái là do Ngô Kính Thiện là đối thủ chính trị với cha hắn, tuy Hồ Tiểu Thiên bất mãn với cha mình, nhưng dù sao c*̃ng là người một nhà lúc quan trọng đương nhiên vẫn hướng về cha mình. Với thân phận c*̉a Ngô Kính Thiện, coi như vẫn còn kiềm chế ngồi yên, còn đám văn nhân mặc khách rõ ràng đã nhanh chóng đứng lên, ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn đã đứng dậy đón chào, hắn mỉm cười nói: "Hoắc cô nương đến rồi!" Cô gái áo trắng này ở Đại Khang gọi là Hoắc Tiểu Như, chẳng những ca múa hơn người còn nổi danh là một tài nữ c*̉a Đại Khang, cầm kỳ thư họa không cái nào không thông, bình thường luôn hát bài hát do chính mình viết, vào lễ mừng vương công quý tộc c*̉a Đại Khang vẫn thường mời Hoắc Tiểu Như đến biểu diễn. Lần này nàng tới kinh đô Đại Khang do Lễ bộ mời tới mừng thọ sáu mươi tuổi c*̉a Hoàng Thượng, do biên soạn lễ mừng ca múa nên đã ngây ngô ở Kinh Thành hơn bốn tháng. Từ Chính Anh từ khi Hoắc Tiểu Như vào Yên Thủy Các vẫn nhìn chằm chằm vào nàng không rời mắt, nếu như không phải Hồ Tiểu Thiên khẽ lay tay hắn, gia hỏa này còn không biết đến sự tồn tại c*̉a hắn, Từ Chính Anh thấp giọng giới thiệu lai lịch Hoắc Tiểu Như cho Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên liền hiểu ra cô này c*̃ng tương đương với nữ minh tinh, đi theo con đường tài trí làm trong lĩnh vực văn nghệ. Loại nữ minh tinh này có một đặc điểm chung là giả bộ, chỉ cần giả bộ sao cho đúng thì sức hấp dẫn c*̉a nàng dối với phần đông nam nhân coi là chí mạng, nhất là đám văn nhân lão niên tự mình là phong lưu này thì vô c*̀ng mê luyến. Từ tình huống xuất hiện c*̉a Hoắc Tiểu Như này, nàng chỉ cần lộ ra nửa cái mặt đã cho đám văn nhân mặc khách này đứng núi này trông núi nọ rồi. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Hoắc Tiểu Như, lúc này hào quang c*̉a nhân vật chính là Ngô Kính Thiện đã ảm đạm đi nhiều rồi, không có ai chú ý sau lưng Hoắc Tiểu Như còn có một nữ tỳ áo lam tầm mười ba mười bốn tuổi, vẫn chưa hoàn toàn phát triển, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn núc ních vẫn còn chút trẻ con, vóc dáng không cao ôm một con chó hồ ly trắng muốt, vốn không có ai chú ý tới nàng thì con hồ ly trong ngực như muốn được chú ý, giãy dụa nhảy xuống đi tới cạnh Hoắc Tiểu Như, kêu hai tiếng gâu gâu! Mọt người không khỏi dồn ánh mắt về phía nó. Lễ bộ Thượng thư Ngô Kính Thiện nhìn qua con chó nhỏ, vuốt vuốt mấy sợi râu thưa thớt dưới cằm mỉm cười nói: "Ồ! Các ngươi nhìn, na thị lang thị cẩu?"(Là sói hay là chó) Tất cả mọi người khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ đây rõ ràng là một con chó con, sao Ngô thượng thư lại không thể rõ nó là chó hay là sói được? Mọi người kinh ngạc trong chốc lát lập tức hiểu ra lời nói c*̉a Ngô Kính Thiện là có thâm ý, căn bản lão chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói cẩu là lang, trên thực tế lại nói bóng là thị lang là chó, hôm nay ở đây chỉ có Từ Chính Anh là hộ bộ thị lang, chả khác nào Ngô Kính Thiện mắng thẳng vào mặt gã trước mặt mọi người, sau khi hiểu ra hiện trường liền phát lên một hồi cười vang, có người căn bản đang cố nhịn lại nghe người khác cười liền bật cười, cười rất dễ lan truyền a, người đầu tiên bật cười là ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn, nếu gã không dám cười thì người khác c*̃ng chẳng dám, hắn cười một cái cả đám đều cười. Từ Chính Anh đương nhiên hiểu được ý c*̉a Ngô Kính Thiện, lại nghe mọi người cười vang, mặt đã đỏ bừng trong lòng thầm mắng Ngô Kính Thiện là lão cẩu, ỷ vào quyền thế công khai chửi mình là chó. Từ Chính Anh tuy rằng tức giận nhưng lại kiêng kỵ chức quan c*̉a Ngô Kính Thiện nên không dám phát tác. Ngô Kính Thiện cười tủm tỉm quay sang Từ Chính Anh nói: "Từ đại nhân, ngươi học rộng biết nhiều, theo ngươi đây là lang hay cẩu?" Từ Chính Anh trong lòng âm thầm đem mười tám đời tổ tông Ngô Kính Thiện ra ân cần hỏi thăm một lượt nhưng c*̃ng không có can đảm trực tiếp trở mặt với Ngô Kính Thiện, cười bồi nói: "Ngô đại nhân, hạ quan tài sơ học thiển không phân biệt được!" Hồ Tiểu Thiên khinh thường nhìn Từ Chính Anh, gia hỏa này quá không có cốt khí, bị Ngô Kính Thiện chửi thẳng vào mặt vẫn nhịn được. Nhìn Ngô Kính Thiện ngông cuồng như vậy, nhìn đôi mắt Hoắc Tiểu Như đã hoàn toàn thành hình trăng lưỡi liềm c*̃ng không nhịn được, dù sao Hồ Tiểu Thiên c*̃ng c*̀ng Từ Chính Anh tới đây, cười nhạo Từ Chính Anh c*̃ng chả khác nào cười nhạo hắn, lập tức muốn trả thù, bất động thanh sắc nói: "Kỳ thật muốn xem nó là lang hay cẩu c*̃ng không khó." Bởi vì mọi người đều đang chú ý tới Ngô Kính Thiện và Từ Chính Anh, không có ai dám chen vào, Hồ Tiểu Thiên lại ngay lúc này mở miệng, lập tức thu hút sự chú ý. Từ Chính Anh trong lòng âm thầm kêu khổ, tiểu tử này không phải đã đồng ý không nói gì vì sao lại đột ngột mở miệng? Chẳng lẽ thấy ta còn chưa mất mặt đủ? Từ Chính Anh lặng lẽ liếc Hồ Tiểu Thiên một cái, ý bảo hắn đừng xen vào. Hồ Tiểu Thiên làm như không thấy nói: "Muốn phân biệt cẩu hay lang có hai cách, một là nhìn đuôi, hạ thùy thị lang, thượng thụ thị cẩu!"(đuôi dựng là sói đuôi c*̣p là chó) Hiện trường lặng ngắt như tờ, hôm nay văn nhân mặc khách tụ tập một chỗ, chả có ai là người ngu ai c*̃ng nghe rõ lời c*̉a Hồ Tiểu Thiên, hắn dùng c*̀ng một cách đánh trả Ngô Kính Thiện, rõ ràng nói thượng thư là chó, mọi người vừa khen tên này đối đáp tinh diệu vừa thầm kinh hãi tiểu tử này rút cuộc là ai? Lại dám làm nhục Lễ bộ thượng thư trước mặt mọi người. Từ Chính Anh trong lòng thống khoái, hảo! Có dũng khí! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, cha anh hùng con hảo hán, nhi tử c*̉a Hồ Bất Vi quả nhiên không tầm thường, Thượng thư thị cẩu! Sảng khoái! Sảng khoái! Từ Chính Anh sau khi thỏa mãn lại thấy nhức đầu, Hồ Tiểu Thiên lần này mở miệng trăm phần trăm là đắc tội Ngô Kính Thiện, ân oán này kiểu gì c*̃ng đổ lên đầu mình, dù sao c*̃ng là mình mang hắn tới, đắc tội Ngô Kính Thiện c*̃ng coi như việc nhỏ đi, nhưng nếu để Hồ Bất Vi biết mình mang con lão đi trêu chọc thị phi chỉ sợ những ngày an nhàn ở Bộ Hộ c*̉a mình đã qua a, thật đúng là sơ xuất sao lại mang tiểu tử này tới bút hội chứ. Hoắc Tiểu Như nhìn qua người trẻ tuổi cuồng vọng này, mắt không khỏi sáng lên thấy tên này không những trí tuệ siêu quần, lại can đảm bất phàm, dám hạ nhục Lễ bộ Thượng thư Ngô Kính Thiện trước mặt mọi người, nếu không phải cả gan làm loạn thì chính là một kẻ đần. Con hồ ly khuyển chạy về phía Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên bế nó lên. Hoắc Tiểu Như đi về phía hắn, Hồ Tiểu Thiên liền đem hồ ly trả lại cho nàng, ngón tay nàng trơn bóng không tỳ vết, như hoa lan nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng toát c*̉a con chó, nói khẽ: "Vị công tử này, ngươi vừa nói là hai cách a?" Nàng hiển nhiên có chút hứng thú đối với người trẻ tuổi này. Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Một cách khác là xem nó ăn gì, lang thì không phải thịt thì không ăn, cẩu thì thấy thịt ăn thịt, ngộ thỉ cật thỉ!"(thấy cứt ăn cứt "ngộ thỉ" nghe gần giống ngự sử) Mắt Hoắc Tiểu Như hiện lên vẻ khác thường, trong lòng thầm sợ hãi thán phục, thiếu niên này quả thực có trí tuệ siêu quần a, tuy trả lời không thể tục hơn, nhưng không chỗ nào là không hay, những lời này đương nhiên mắng ngự sử trung thừa Tô Thanh Côn gặp cứt đớp cứt, căn bản là nói Ngự Sử đớp cứt. Từ Chính Anh bên cạnh cười ha hả: "Hay! Hay! Hay!" Gia hỏa này đã nhẫn nhịn cả buổi, lễ bộ yhượng thư Ngô Kính Thiện là quan lớn, gã không dám đắc tội nhưng Ngự Sử trung thừa Tô Thanh Côn lại kém hắn nửa cấp, vừa rồi Ngô Kính Thiện chửi móc gã là chó, tên vương bát đản Tô Thanh Côn này là người cười nhạo đầu tiên, ngươi c*̃ng có ngày hôm nay a, Từ Chính Anh nói: "Câu gặp thịt ăn thịt, ngộ thỉ cật thỉ, chính là bản chất c*̉a chó a." Từ Chính Anh lúc này đã hoàn toàn nghĩ thông rồi đã không thể tránh đắc tội được thì cứ làm tới thôi. Hoắc Tiểu Như nhịn không được nở nụ cười, da dẻ sau tấm lụa trắng hơi chuyển hồng, đặc biệt mê người, dịu dàng nói: "Con chó con c*̉a ta hôm nay c*̃ng không có đắc tội các người, hôm nay lại bị các ngươi mắng thảm rồi." Nàng đưa chó cho tiểu tỳ sau lưng, liếc nhanh qua Hồ Tiểu Thiên, ôn nhu nói: "Chỗ trống cạnh ngươi có ai ngồi không?" Hồ Tiểu Thiên rất lịch sự kéo ghế cho nàng, phủi phủi tượng trưng mấy cái nói: "Hoắc cô nương, mời ngồi!" Lễ bộ thượng thư Ngô Kính Thiện tức giận đến xanh mét mặt mày, muốn làm nhục Từ Chính Anh, không nghĩ tới lại từ đâu chui ra một Trình Giảo Kim, cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm thóc, cuối c*̀ng lại tự rước lấy nhục, Hoắc Tiểu Như vốn an bài ngồi cạnh lão, giờ lại không để cho lão chút mặt mũi nào, trực tiếp ngồi bên người Hồ Tiểu Thiên.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306
Chương sau