- Không có. . . Không có gì.
Ninh Ngọc Trân đột nhiên nhớ tới tám viên dược hoàn Tùy Qua đưa cho nàng, kể từ khi nàng dùng nó, liền cảm giác thân thể tốt lên rất nhiều, rất hiển nhiên là dược vật cực kỳ trân quý. Lúc trước, Ninh Ngọc Trân còn có chút hoài nghi dụng tâm của Tùy Qua, nhưng hiện tại, nàng thấy bảo bối này thậm chí còn quý giá hơn tấm thẻ chi phiếu kia.
- Thật không có?
Trong mắt Sử Vạn Hào hàn quang chợt lóe:
- Xem ra ngươi thật sự không muốn nhìn thấy con trai của mình nữa.
Vừa nói, Sử Vạn Hào phất phất tay về phía chiếc xe tải, người trên xe nhất thời kéo cửa xe, tựa hồ sắp sửa rời đi.
- Đừng....tôi nhớ ra rồi! Là dược hoàn!
Ninh Ngọc Trân vội vàng nói.
- Đúng là nữ nhân không biết điều!
Sử Vạn Hào hừ lạnh một tiếng, sau đó đè nén kích động trong lòng nói:
- Dược hoàn gì, lấy ra đây!
Ninh Ngọc Trân không thể làm gì, đành phải lấy cái hộp gỗ Tùy Qua đưa cho nàng. Vừa cầm trên tay, bàn tay của Sử Vạn Hào liền nhanh như tia chớp vung tới, lấy chiếc hộp gỗ.
Mở cái hộp ra.
Một mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải dược hoàn bình thường.
- Ha ha! ~
Sử Vạn Hào đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười to một trận, sau đó kích động không thôi nói:
- Tốt! Thứ tốt! Dược hoàn này, quả nhiên là đồ tốt. Thật không ngờ, tiểu tử kia lại có thánh dược như vậy! Sau khi sử dụng, sẽ cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-tien-thieu/2476358/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.