Hứa Hành Sơn mở to mắt mờ nhạt ra, là người am hiểu lương thực, hắn am hiểu hương vị của ngũ cốc rất sâu, Tùy Qua bưng nồi cháo ra, lại dường như có hương vị mà hắn chưa từng ngửi qua, làm cho hắn cảm thấy hương vị của ngũ cốc tận tụ tập trong nồi cháo này.
Đường Vũ Khê vội vàng dùng chén nhỏ múc cho Hứa Hành Sơn một chén.
Hứa Hành Sơn cầm thìa run run, hắn yên lặng ăn cháo, trong đôi mắt mang theo nước mắt óng ánh:
- Để các cháu chê cười... Ăn cháo này làm cho ông nhớ lại ngày xưa, ông nhớ những bạn xưa trong ngành lương thực ở Hồ Nam, Hải Nam, nhớ tới năm đó cùng ăn nồi cháo với bọn họ...
Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê yên lặng nghe Hứa Hành Sơn nhớ lại ngày xưa.
Hứa Hành Sơn kể chuyện làm Tùy Qua sinh lòng cảm khái, chuyện này làm cho Tùy Qua càng ý thức được chuyện của hắn và Đường Vũ Khê làm là đúng. Giang sơn có tài tử, nhưng mà nhân tài gánh vác sữ mạng thì quá khó tìm. Người thế hệ Hứa Hành Sơn hiện tại đi đâu tìm?
Chẳng lẽ nói thế hệ này sau khi chết đi thì không còn ai? Chỉ còn lại kẻ độc hại người dân? Di dân nước ngoài?
Những kẻ này đương nhiên không thể gánh vác cái gì.
Sau khi ra khỏi nhà Hứa Hành Sơn, Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê tản bộ quay về nhà nhỏ của bọn họ.
Trăng sáng lên cao, côn trùng kêu rả rít.
- Tùy Qua, vừa rồi nghe ông ngoại khen sự nghiệp của chúng ta, em cảm thấy mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-tien-thieu/2478105/chuong-1178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.