Tần Lâm rút ra mấy trăm tệ từ trong túi đưa cho ông già ăn mày, ông già ăn mày tươi cười, giả bộ cảm ơn.
Sau đó cầm tiền chạy mất.
Nhìn thấy Tần Lâm cho tiền, mấy bạn học nhíu mày, có hơi cạn lời.
"Tên nhãi này thuộc khoa nào vậy, sao ngu thế, thế mà cũng bị lừa?"
Mọi người đều lắc đầu lia lịa tỏ vẻ không biết, cùng đi qua bắt chuyện với Tần Lâm.
"Người anh em, anh học lớp nào thế?"
Tần Lâm sững sờ, cười nói: "Tôi không phải sinh viên".
Lớp trưởng cạn lời: "Chẳng trách, anh không phải sinh viên của đại học Y khoa chúng tôi đúng không? Tôi bảo này, sao anh không nhận ra được ông ta giả mù vậy?"
Tần Lâm nói: "Tôi nhận ra mà, tháo kính xuống, đồng tử mắt có phản ứng, rõ ràng là giả mù".
Mấy bạn học sững sờ: "Anh không phải sinh viên của trường tôi thật sao, vậy anh là bác sĩ à?"
"Đúng vậy", Tần Lâm nói.
Lớp trưởng và mấy bạn học cười, vỗ vai Tần Lâm nói.
"Người anh em cũng có chút y thuật đấy, nếu biết ông ta giả mù thì sao còn đưa tiền, anh bị sao vậy?"
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Mặc dù ông ta bây giờ không mù nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ mù, mắt của ông ta bị viêm giác mạc cấp tính, bệnh đã vào đến xương rồi".
Lớp trưởng sững sờ, sau đó cười.
"Người anh em đừng đùa, viêm giác mạc cấp tính sao? Đó chẳng phải là đau mắt đỏ sao, đau mắt đỏ thì sao có thể bệnh vào đến xương được? Thôi vậy, tôi thấy anh cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-vo-song-toan/908403/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.