Có biết bao cao thủ đang tụ họp ở đây, thành phố
Đông Hải vốn có phong cảnh đẹp, cách một khoảng
thời gian lại có người đến đây bái sư học nghệ.
Tần Lâm cũng hay thật ấy, đứng trước nhiều cao
thủ tiền bối như vậy mà chẳng biết khiêm tốn.
Loại người như thế này, sau này làm sao có thể
sinh tồn trong xã hội được chứ?
Mà thôi, đợi tí nữa Vương lão gia đến, anh sẽ biết
thế nào là lễ độ.
Chẳng mấy chốc, một chiếc Rolls Royce dừng ở
cổng y quán, một ông lão ngồi trên xe lăn, đằng sau
là một vệ sĩ cường tráng đang đầy ông ta đi đến.
Vương Nhất Thủy sắc mặt u ám, cổ chân đau gần
chết, chỉ đi thôi cũng đau đớn không chịu nổi, tâm
tình được nhiên sẽ không tốt.
“Ai là người bảo sẽ chữa khỏi bệnh cho tôi?”
Lý Hạo Nguyên chỉ Tần Lâm, nói: “Chính là cậu
ta!”
Vương Nhất Thủy nhìn Tần Lâm trẻ như vậy, cau
mày.
“Sao lại là một thằng nhãi con? Cậu có kinh
nghiệm chữa bệnh không?”
Vương Nhất Thủy nói với giọng điệu coi thường,
loại thái độ này khiến cho người khác vô cùng khó
chịu.
Tần Lâm cau mày nói.
“Tôi nhìn ông không vừa mắt, không chữa”.
Năm đó sư phụ Diệp Hiên Viên mở y quán, có ba
loại không chữa.
Kẻ xảo quyệt cay nghiệt, không chữa.
Kẻ bất nhân bất nghĩa, không chữa.
Kẻ nhân phẩm bất chính, không chữa.
Nhưng đến lượt Tần Lâm hôm nay, ba không chữa
liền đổi thành "đều không chữa".
Hễ khiến anh thấy không vừa mắt, anh đều không
chữa.
Người bệnh muốn chữa bệnh, bản thân cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-vo-song-toan/908880/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.