“Em đã không có chuyện gì rồi, không làm anh bị thương chứ hả?”
Ninh Vũ Phi cười, nói: “Không có, sao lại như thế chứ, còn nữa, hàn khí trong cơ thể của em là như thế nào vậy, lần trước anh sờ vào tay em là đã cảm thấy không bình thường rồi.
”
“Em cũng không biết nữa, nghe ba em nói thì từ lúc em sinh ra thì đã là như thế này rồi, từng có một đạo sĩ xem qua bệnh cho em, chỉ nói là có thể thông qua phương pháp châm cứu để giải trừ hàn khí được sinh ra đó là được rồi.
”
“Hóa ra là như vậy, thảo nào bác Đường lại muốn đi học y, chắc cũng là vì em mà thôi.
”
Đường Tố Nga nói tiếp: “Sau đó có một lần, lúc em mười sáu tuổi có một người cũng muốn điều trị cho em, nhưng mà không đến mấy giây thì người đó đã bị đóng thành băng, chết mất rồi!”
“Ừm, anh cũng đã nhìn ra rồi, luồng hàn khí trong cơ thể của em cứ cách một thời gian thì lại sinh ra một số luồng hàn khí khác khiến cho em ngất đi, chỉ cần giải trừ những hàn khí đó đi là được rồi, đợi anh quay về lật sách, xem có cách nào điều trị triệt để cho em được không.
” Ninh Vũ Phi nói.
“Không cần đâu, em cũng đã quen rồi, không muốn nhìn thấy có người chết vì em nữa.
”
“Không sao!”
Ninh Vũ Phi an ủi, hỏi: “Em nói năm đó có một đạo sĩ từng xem bệnh cho em, nói cho ba em cách để thuyên giảm triệu chứng này sao?”
“Đúng thế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-vuong-van-dam-truy-the/934176/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.