"Vũ Phi, nếu như chúng ta hôn rồi, em cũng đã nói chị có đứa con của em rồi, vậy chi bằng chúng ta gạo nấu thành cơm ở đây luôn được không?" Trầm Mặc Như nói.
Ninh Vũ Phi bắt được ngay cổ tay của Trầm Mặc Như, mặt sa sầm lại, trả lời: "Em đây chỉ là góp vui lấy lệ mà thôi, là để giúp chị đuổi Diệp Khôi Triết đi mà.
”
"Không có sao hết, dù sao chị cũng thích em lắm, bé cưng à!"
"A! Cứu mạng, đừng mà! ”
Trong lúc bối rối, Ninh Vũ Phi mở cửa xe ra, thẳng thừng lộn nhào xuống, chạy ra ngoài.
Trầm Mặc Như tức giận bĩu môi: "Hừ, quên khóa cửa xe!”
Qua rất lâu sau, Ninh Vũ Phi mới trở về nghiêm túc thành thật ngồi ở ghế sau, nói: "Chị Mặc Như, chúng ta trở về đi?”
"Vũ Phi, vì sao em không chấp nhận chị, hay là em đã có người mình thích rồi?" Trầm Mặc Như chất vấn.
"Chị Mặc Như, em thật sự không thể mà, bởi vì sư phụ của em đã từng nói, nếu như trước năm hai mươi mốt mà em không còn là trai tân nữa, có thể sẽ có tai họa nguy hiểm tới tính mạng.
" Ninh Vũ Phi giải thích.
"Hừ, bởi vì lý do này mà em mới từ chối chị sao?"
"Đúng vậy, em phải nghe sư phụ em nói, không được tùy tiện phá thân, phải giữ mình cho kỹ.
" Ninh Vũ Phi kiên định nói.
Vẻ mặt Trầm Mặc Như đen sầm lại, nói: "Được rồi, sinh nhật của em là khi nào?”
"Hỏi cái này làm gì?"
"Hừ, chị chắc chắn phải ngủ với em.
"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/y-vuong-van-dam-truy-the/934178/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.