Dưới gốc đào hoa, không gặp không về.
Ở Vân Thành vào mùa xuân có dãy hoa đào rực nở, khó lòng biết được gốc hoa đào mà vị vương gia kia nói là ở đâu?
Nhưng vào mùa hạ, nhất là vào đầu mùa hạ thì có một cây anh đào nở chậm, rụng cũng chậm. Khoảng mười hai, mười ba ngày sau khi chuyển mùa nó mới bắt đầu rụng hoa.
Mạc Thanh Trần dĩ nhiên là biết gốc hoa đào mà người kia nói là chỗ nào? Bởi vì vào mùa xuân, người đó đã nhìn cây hoa đào này, tròn mắt thốt lên đây là cây anh đào ngang bướng, vì sao xuân tới mà nó vẫn cứng đầu không chịu nở?
Lúc đó, Mạc Thanh Trần đã đùa, "Vì nó còn chờ đợi người nó muốn, nên nó phải để dành cảnh sắc đẹp nhất cho người đó ngắm nhìn."
Dưới gốc cây đào hoa, nữ tử mặc y phục của nam tử, màu trắng tinh tươm, như làn mây phiêu đãng dưới gốc đào tiên. Tóc buộc cao, trông vừa tuấn mỹ, vừa có nét gì đó rất mềm mại khiến hai mắt Mạc Thanh Trần rung động như hồ nước ấm bị cánh hoa rơi xuống, khẽ động.
"Thanh Trần, ta đã về với nàng rồi.", Tư Phàm khẽ cười, đưa tay đỡ Mạc Thanh Trần xuống ngựa, còn khéo léo nâng váy của nàng để nàng không bị vướng.
"Phàm, nàng đã về từ hôm qua, vì sao hôm nay mới chịu gặp ta?", câu đầu tiên mà nàng nói là một câu trách móc mang theo chút nhớ nhung.
Tư Phàm nâng mí mắt hỏi, "Sao nàng biết là ta về Vân Thành vào hôm qua?"
"Nàng quản lý chính mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-hoa-nhat-mong/2440529/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.