Hôm trước, đáng lý ra Tư Phàm và Mạc Thanh Trần đã đi xe ngựa để lên núi Bạch Sơn rồi, nhưng vì Tư Phàm đột nhiên cảm thấy đã rất lâu rồi không được tự mình ngồi trên lưng ngựa nên nàng đã ra sức thuyết phục Mạc Thanh Trần cùng mình cưỡi ngựa đi. Kết quả là không cần nói tới câu thứ hai thì Mạc Thanh Trần đã dắt về cho nàng một con bạch mã lông trắng như tuyết, trông uy mãnh vô cùng.
Còn nhớ khi đó Tư Phàm đã trêu ghẹo Mạc Thanh Trần đến mức làm cho da dẻ nàng ấy đỏ ửng từ trên xuống dưới như một quả đào chín. Vừa ngoan, vừa hiền, vừa dịu dàng lại vừa hết lòng chiều chuộng mình, phải nói là từ nhỏ tới giờ chưa từng có ai đối xử tốt với Tư Phàm như vậy. Mẫu hậu thì luôn dành hết sự bao dung để che chở cho nàng, còn Mạc Thanh Trần thì lại dùng mọi thứ mà nàng ấy có để dâng hết cho nàng, điều này thực sự làm cho Tư Phàm rung động từ tận đáy lòng.
Vào lúc này, hai nàng lại không khác gì đang đi thưởng thức phong cảnh, hai bóng lưng nhàn hạ ngồi trên ngựa rồi chậm rãi đi song song nhau, vừa đi vừa trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Ngay khi đặt chân đến chân núi Bạch Sơn, Tư Phàm liền cảm nhận được sự khác lạ trong địa hình của núi, vì sao cùng là đi vào núi Bạch Sơn mà ở bên phía Diệp Vy thì gió tuyết tạt không ngừng, còn ở bên Tư Phàm và Mạc Thanh Trần thì gió tuyết nhè nhẹ tương đối yên ả? Nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-hoa-nhat-mong/2440557/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.