Tối hôm ấy, trăng nhạt sao thưa, vầng mây phiêu đãng trên bầu trời đêm.
Một góc hoàng thành Chung Kinh, đốm lửa bé nhỏ không ai chú ý đang phình to với tốc độ đáng sợ, lan rộng ra, nơi đi qua đều bùng lên ngọn lửa nhảy múa rực vàng.
Đến khi cung nhân phát hiện, khói đen đã cuồn cuộn cuốn lên tận trời.
“Không hay rồi, cháy rồi!”
“Người đâu, mau tới dập lửa!”
“Càng cháy càng to!”
Tiếng hô loạn xạ nổi lên tứ phía, cung nữ thái giám vội vã xách nước tới dội, nhưng như muối bỏ bể, thoáng chốc đã bị lưỡi lửa hung hãn nuốt chửng.
Ngọn lửa mỗi lúc một dữ, khói càng lúc càng dày, ngay cả Vũ Lâm quân canh giữ hoàng thành cũng phải tham gia cứu hỏa.
Hoàng thành cách điện Thái tử chỉ một bức tường, cửa Thân Đức mở thông lối đi. Lợi dụng sự hỗn loạn, Vệ đội Thái tử âm thầm đánh ngất lính gác cổng, len lén tiến vào hoàng cung. Trong bóng đêm náo động, bọn họ lặng lẽ áp sát Tê Phượng điện nơi đương kim hoàng đế cư ngụ.
Một khắc trước, Long Khánh đế bị tiếng ồn ngoài điện đánh thức, liền rung chuông gọi nội thị, được báo là trong cung xảy ra hỏa hoạn. Mùa thu hanh khô, cháy trong cung cũng chẳng phải chuyện lạ, ông không để tâm, chỉ sai vài thị vệ ra ngoài giúp cứu hỏa, rồi cho lui hết hạ nhân, định nằm xuống ngủ tiếp.
Nào ngờ tiếng ồn chẳng những không ngớt mà còn hỗn loạn hơn. Long Khánh đế lại khoác áo ngồi dậy, chưa kịp gọi người, đã thấy có một bóng dáng loạng choạng chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-lang-quan-lai-noi-gian-roi/2861226/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.