Ở không xa bờ hồ, Tân A Na và Trương Lôi Thôi đều chứng kiến cảnh này, hai người liếc nhìn nhau nhưng không ai nói gì.
Nhị công tử Lý gia thật sự khiến người khác kinh ngạc.
Ở tuổi này mà đã có tu vi như vậy, quả thật đáng sợ.
Bên hồ, Lý Hiển Duy im lặng nhặt kiếm dưới đất, bình thường hăn là người hiếu thẳng, không bao giờ chịu thua thiệt, song lúc này lại không đáp trả lại lời nào.
“Khánh Chỉ."
Xa xa, Lý Ấu Vi thấy Lý Khánh Chi đi tới, nói nhẹ: "Tiểu đệ đã rất cố gắng rồi, cho y chút thời gian."
"Trưởng tỷ, nghĩa phụ có thể che chở hẳn được bao lâu?"
Vẻ mặt Lý Khánh Chi lạnh lùng: "Nếu hẳn cứ vô dụng như thế thì sớm muộn gì Lý phủ cũng sẽ mất trong tay hắn."
"Lý phủ có ngày hôm nay cũng nhờ công của y, bây giờ y cũng đang nỗ lực bảo vệ gia đình này, Khánh Chi, hy vọng ngươi có thể kiên nhẫn cho y chút thời gian." Lý Ấu Vi thở dài.
"Hắn đã đem vinh quang đến cho Lý phủ nhưng lại không có khả năng bảo vệ, đó là sai lầm lớn nhất." Lý Khánh Chỉ nhìn chăm chằm vào thiếu niên bên hồ, nói với giọng lạnh tanh.
Bên hồ, Lý Hiển Duy nhặt kiếm trả lại cho Tân A Na.
"Tiên Tử, có thể nghỉ nửa ngày không? Sau khi quay lại ta sẽ bù số lần luyện thiếu ngày hôm nay." Lý Hiển Duy nói.
"Đi đi"
Tân A Na không hỏi gì thêm, nàng nhận lại cổ kiếm Thanh Sương, gật đầu đồng ý.
"Đa tạ Tiên Tử." Lý Hiển Duy cám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-vu-lau/183654/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.