Tân A Na cười khẩy nói: "Sở dĩ ta nóng lòng thu đồ đệ như vậy là vì ta đã đánh cược với lão tông chủ của Chu Tước tông. Ba năm sau, đệ tử mà ta nhận sẽ có một trận tranh tài với đệ tử của hẳn. Nếu thua, có thể ngươi sẽ không chịu nổi hậu quả."
"Đệ tử của lão tông chủ của Chu Tước tông là ai?"
Lý Hiển Duy nhìn lão Trương, nuốt nước bọt, trong lòng có dự cảm không tốt.
"Hỏa Lân Nhi."
Trương Lôi Thôi cười nhếch mép, nói: "Một trong tứ đại thiên kiêu của thế gian, không biết mạnh hơn Tam Hoàng Tử bao nhiêu lần đâu."
Lý Hiển Duy nghe xong run rẩy, vậy thì chết chắc rồi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ba người im lặng ở bên hồ, cảnh tượng trở nên có chút lúng túng.
Kết cục chỉ có chết!
Tân A Na không ngờ mình lại nhận một đồ đệ vô dụng, Lý Hiển Duy cũng không ngờ Tần A Na lại có thể đánh cược như vậy với người khác.
Ai lừa ai đây?
Trong nhất thời, ba người không biết nên nói gì.
"Đừng cứu ta."
Bên bờ hồ, sau khi Lý Hiển Duy tỉnh táo lại, nói một câu rồi lập tức nhảy xuống hồ.
Cứ để ta chết đuối đi!
Trên bờ, Tân A Na và Trương Lôi Thôi nhìn nhau, sau đó im lặng quay đi.
"Tân A Na, tốt nhất ngươi nên nghĩ cách đi, tiểu tử này không có giới hạn đâu. Nếu ngươi không quan tâm gì hết thì trong cuộc tỉ thí ba năm sau, hắn thật sự dám nhận thua đó, không có gì mà tiểu tử này không dám làm đâu." Trương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-vu-lau/183661/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.