Dứt lời, người nọ vác Mục Thanh Thanh, nhún người nhảy lên, ra khỏi viện của Mục Thanh Thanh.
Yên Vũ bưng lấy bả vai bị một chưởng kia đánh sinh đau, rảo bước chạy ra ngoài.
Bên ngoài cửa hông gần nhất có người của Hoàng thành ti canh giữ.
“Người tới mau! Người tới mau!” Yên Vũ vừa chạy vừa thở hổn hển la lên.
Người bên ngoài cửa hông nghe được tiếng la, mở cửa ra. “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư nhà ta bị kẻ xấu bắt đi!” Yên Vũ vừa la vừa chạy, gần như hụt hơi.
Thủ vệ vừa nghe, lập tức hỏi: “Chạy về hướng nào?”
Yên Vũ chỉ tay về hướng tây xa xa. “Trễ rồi, đuổi không kịp đâu.”
Thấy thủ vệ muốn đuổi theo, Yên Vũ vội tiến lên. “Hắn hẹn Tuyên công tử đêm mai canh ba gặp ở ngoài thành, còn nhắc tới tên của Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti, có lẽ biết đại nhân. Hiện giờ đuổi theo không còn kịp nữa, không bằng nhanh chóng báo cho đại nhân!”
Người nọ vừa nghe, lập tức huýt sáo gọi người khác tới, đuổi theo hướng Yên Vũ đã chỉ. Rồi kêu người bảo vệ cửa hông, hắn tự mình đi báo cáo việc này với công tử.
Lúc Yên Vũ lê thân mình mệt mỏi lại bị trúng một chưởng, từ cửa hông từng bước một trở về, rất nhiều nhà kề ở hậu viện đều có tiếng động.
Tuy rằng trong phòng không có đốt đèn, nhưng Yên Vũ nghe được rõ ràng tiếng mọi người đều đang ở trước cửa lén hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh.
Cùng với tiếng thì thầm nói nhỏ: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như lại có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-vu/1673309/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.