Yên Vũ thất hồn lạc phách trở lại phòng chính, trông thấy ngọc bội Tuyên Thiệu đặt lên bàn lúc gần đi.
Tập trung nhìn, so sánh cùng với ngọc bội Cao Khôn đeo bên hông trong trí nhớ, nàng tin chắc mình không có nhận lầm. Không có nhớ lầm.
Hai miếng ngọc bội giống nhau như đúc!
Hôm nay Tuyên Thiệu đã bắt đầu điều tra thân thế của nàng, thời gian của nàng không nhiều lắm, nàng phải biết rõ ràng, tra ra hung thủ thật sự rốt cuộc là ai trước Tuyên Thiệu.
Nàng cầm ngọc bội trên bàn lên, cất vào trong ngực, sai người kêu Tô Vân Châu đến.
Tô Vân Châu đi vào phòng chính, nâng mắt nhìn nhìn Yên Vũ.
Điều chỉnh xuống dáng vẻ động tác của mình, tựa như vẫn không hề từ bỏ bắt chước theo Yên Vũ.
Yên Vũ nhàn nhạt nhìn nàng. “Ngươi thích Tần Xuyên?”
Tô Vân Châu đỏ mặt, nhưng lập tức ngẩng đầu lên. “Đúng.”
Yên Vũ gật đầu. “Ngươi nghĩ rằng huynh ấy thích ta?”
Tô Vân Châu nghe vậy nhíu mày, nhìn chằm chằm Yên Vũ, qua một lúc lâu mới lại nói: “Có thể có một chút như vậy đi! Chẳng qua ngươi đã gả cho Tuyên công tử. Các ngươi đã không có khả năng.”
“Đúng, cho nên ta đối với ngươi thật ra không có uy hiếp gì, đúng không?” Yên Vũ cười nhạt nói.
Tô Vân Châu nghiêng nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ những lời này của nàng. “Vốn… cũng không tính là uy hiếp, loại chuyện tình cảm này dĩ nhiên là phải hai bên tình nguyện. Ta thích sư huynh là chuyện giữa chúng ta, có quan hệ gì với ngươi?”
Yên Vũ cười gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-vu/1673474/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.