24
“Sao em… lại xóa kết bạn wechat với anh?”
“Anh gửi tin nhắn cho em mấy lần đều chỉ nhận được dấu chấm than màu đỏ.”
Lướt qua đường cong bả vai xinh đẹp của anh, tôi thấy xương quai hàm sắc sảo và chiếc mũi cao của anh.
Anh hơi nghiêng đầu, mím môi, dường như hơi bực bội.
Trời ơi, trai thẳng cao mét chín này dễ thương quá!
“Em cảm thấy… rất xấu hổ.”
“Hả?”
Tôi dán mặt vào vai anh, gò má nóng bỏng dán vào thân thể cũng nóng bỏng, nhất thời không biết là ai làm ai nóng.
“Đêm đó… em cảm thấy rất xấu hổ. Em gửi cho anh một đống từ “đẹp”, còn có… những lời nói trước mặt bố mẹ anh…”
“Câu nào? Nói anh là người đàn ông chính nghĩa, tin cậy, đàn ông nhất mà em từng gặp?”
“Hay là câu… ở bên anh Lục Trần, em cảm thấy như chim non được về tổ, cừu lạc về bầy vậy, cực kỳ có cảm giác an toàn?”
Giọng nói của anh trở nên kỳ lạ, khàn khàn và nặng nề.
!!!
Mẹ tôi kể lại cũng không chi tiết đến mức này!
Aaaaaaa!
Đừng nói ra chứ, em không muốn phải đội quần lần hai đâu anh ơi!
Khúc Phi Yên mày làm người không tốt à, sao phải mở miệng!
Sao uống có chút rượu thôi mà văn hoa bùng nổ như thế? Không chỉ so sánh mà còn làm phép so sánh nữa đấy!
Tôi vùi đầu xuống thấp hơn, ước gì có thể chui vào khe xương vai của anh.
“Vậy… chúng ta có thể kết bạn lại không?” Giọng nói của Lục Trần rất nhẹ, như ánh trăng phủ sương.
“Ừm.” Giọng tôi nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-yen-luc-tran/532389/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.