"Anh đang ở đâu?" Câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu Ái Ngọc mãi. Một tuần trôi qua kể từ hôm sinh nhật, nó không tài nào liên lạc đựơc với hắn: địên thọai không nghe, tin nhắn không trả lời, facebook không onl,... Đôi khi nó còn có suy nghĩ hoang đừơng rằng hắn bị bắt cóc mất rồi. Khẽ thở dài, nứơc mắt nó lại muốn tuôn rơi. Mai nó lên máy bay rồi, phải làm sao? Nghĩ ngợi một hồi, Ái Ngọc quyết định đánh liều sáng hôm sau đến nhà tìm hắn trứơc khi ra sân bay. Ý định ấy khiến lòng nó nhe nhói tia hy vọng nhỏ nhoi nào ấy rằng hắn vẫn còn bên cạnh, rồi mọi chuỵên sẽ ổn thôi. Thật vậy chăng?
Ngày định mệnh đã đến. Bầu trời u ám đến lạ. Những cơn gió mang đầy hơi nứơc khiến con người ta khẽ rùng mình. Mới sáu gìơ ba mươi sáng, nó đã đứng trứơc cửa nhà Anh Phong. Chẳng hiểu sao tim nó cứ nện thình thịch trong lồng ngực, tay chân lúông cúông hết cả lên. Vì hồi hộp chăng?
- Bé tìm ai?- Cô người hầu trìu mến nhìn nó hỏi
- Dạ... Em là bạn của Anh Phong. Chị cho em gặp bạn có chuỵên cần nói ạ.
- Xin lỗi em. Cậu chủ hịên đang vắng nhà. Trễ lắm cậu mới về nên khi khác em đến nhé!
Cô người hầu e dè đáp theo lời căn dặn từ trứơc của ông Lã. Vừa nghe, hai tay nó chợt buông thõng như bị gãy. Khi khác?? Có lẽ phải đợi đến sau hè mới gặp đựơc hắn. Cố giấu vẻ thất vọng, nó gựơng cười cúi đầu chào và thất thỉu xoay bứơc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-anh-co-bao-gio-hanh-phuc/437171/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.