... Biết rõ sự thật, anh và cô bước vào ngõ cụt!
Mọi người ăn bánh xong, thấy Lâm Mặc không khỏe nên không ở lại lâu, đứng dậy chào cô. Ba người cùng bước xuống dưới lầu.
Tô Á Nam có xe nhưng cô và Giang Hạo Vũ không ở cùng hướng mà tiện đường đi qua nhà Bách Vũ Trạch nên Giang Hạo Vũ đề nghị Tô Á Nam đưa cậu về, anh sẽ tự bắt xe về nhà.
Nhưng khi xe Tô Á Nam đi khuất, anh quyết định quay trở lại nhà Lâm Mặc.
Cửa mở, anh thấy Lâm Mặc đã lấy lại được bình tĩnh, dường như câu nói dò ý lúc trước của anh chỉ là một câu nói rất bình thường mà thôi, không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Anh bước vào, cánh cửa sau lưng anh khép lại nhưng không khóa.
“Lẽ nào cô không giải thích gì sao?” Anh hỏi.
Lâm Mặc ngồi trên ghế sô pha với vẻ điềm nhiên hỏi lại anh: “Tôi nên giải thích điều gì?”.
“Giải thích điều gì?” Giang Hạo Vũ tức giận, có cảm giác như đang bị Lâm Mặc đùa giỡn. “Nếu tôi không nhớ nhầm, chúng ta đã chia tay mười năm trước, mặc dù tôi không biết vì sao cô đến Thượng Hải, vì sao cô đổi tên vì sao cô biến thành một người khác, nhưng cô có nhất thiết phải phủ nhận mình là Chung Nhã Tuệ không? Nếu như trước đây, có thể là vì cô không muốn liên quan về tình cảm với tôi, nhưng bây giờ tôi đã là bạn trai của Á Nam, chúng ta chỉ có quan hệ bạn bè, vì sao cô vẫn còn phải che giấu?”
“Tôi không hiểu anh đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-anh-la-uoc-nguyen-ca-doi-khong-hoi-tiec/1097708/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.