... Khoảng cách giữa anh và cô giống như hai đường thẳng song song, dần dần xa nhau và không có giao điểm.
Hôm sau đến công ty, Giang Hạo Vũ và Tô Á Nam không có gì bất thường, một người tiếp tục ăn món mà mình thích nhất, một người chạy đi chạy lại trong công ty, vui vẻ và hoạt bát giống như mọi ngày.
Nhưng Lâm Mặc vẫn cảm thấy có điều khác lạ, cô phát hiện ra Tô Á Nam trang điểm mắt đậm hơn thường ngày, mặc dù màu rất gần với màu da nhưng cô vẫn có thể nhận thấy. Cô biết, nếu không phải biểu diễn hay hát trên sân khâu thì Tô Á Nam sẽ không trang điểm đậm như vậy, cách giải thích duy nhất là cô ấy đang che giấu điều gì đó.
Có vẻ như là đã thất bại rồi.
Lâm Mặc thở dài, nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, cô quay người đi nghe điện thoại.
Liễu Vân Dật thấy Giang Hạo Vũ vừa ăn bữa sáng vừa xem lịch công việc, không nén được tò mò lại gần hỏi - “Không phải là đã phát từ hôm qua rồi sao, vì sao bây giờ mới xem? Sắp đến giờ xuất phát rồi”.
Năm giờ sáng họ đã đến tập trung ở công ty, đúng sáu giờ xuất phát, bắt đầu hoạt động quảng cáo đĩa nhạc ở Thượng Hải.
“Hôm qua chưa xem.” Giang Hạo Vũ không ngẩng đầu lên tiếp tục xem. Đêm qua, anh ngồi bên cửa sổ, nhìn ngắm đèn đường phía dưới lầu lần lượt bật sáng rồi lại lần lượt tắt đi, trời sáng lúc nào anh cũng không biết, đến khi Lâm Mặc gọi điện gọi anh dậy anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-anh-la-uoc-nguyen-ca-doi-khong-hoi-tiec/1097719/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.