Liệu có phải chỉ cần chung huyết thống, dù khi chưa xác định được rõ ràng, đại não cũng tự tồn tại tiềm thức.
Nữ thanh niên đó nằm trên xe đẩy, mặt tái nhợt, người bê bết toàn máu, làm cho chiếc chăn cũng bị nhuốm máu đỏ một màu. Mái tóc ướt lẹp nhẹp. Do ở xa nên cô không thể phân biệt rõ đó là do mồ hôi hay nước nữa.
Thấy người nằm trên xe đẩy hao hao giống Quyên. Cô nghĩ. Sao cô ta lại ở đây? Tại sao cô ta lại bị thương? Hay cô ta tự sát. Có tới mức ấy không? Chẳng lẽ sau khi biết mình đâm nhầm phải Vũ, người cô ta theo đuổi bấy lâu nên phát điên sao? Mớ thắc mắc ấy tạo thành một dấu hỏi to đùng khiến cô xoay mòng mòng. Đầu ong lên hết cả. Để giải đáp những thứ ấy, cô liền chạy theo hỏi những bác sĩ đang gắng sức đẩy chiếc xe thật nhanh.
- Thưa bác sĩ, bệnh nhân này là ai vậy ạ?
- Tạm thời chúng tôi vẫn chưa xác định được danh tính bệnh nhân. Chúng tôi nhận được một cuộc gọi nói là có người bị hại ở đường XX.
Một cô bác sĩ đang cố gắng vừa đẩy xe vừa quay lại nói với Dương. Cô hỏi tiếp:
- Xin hỏi bác sĩ tại sao cô ấy lại bị thương vậy ạ?
- Do bị vật nhọn đâm vào, sau đó lại bị ngã xuống nước nên tình hình không khả quan cho lắm. Xin hỏi cô là gì của bệnh nhân?
- Dạ, thấy … hiếu kì nên hỏi ạ.
- Vậy thì tránh ra cho người ta làm việc. – Cô y tá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-anh-trong-tung-phut-giay/840736/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.