"Nói xong chưa?" Long Ký Hạo mặt không biến sắc nhìn Lăng Vân Phi.
"Xong rồi." Lăng Vân Phi ngẩng đầu lên thấy A Hạo không hề phản ứng, lại vội vàng giải thích: "Không không, A Hạo, em thật sự thật lòng với anh, anh muốn thế nào thì mới có thể tha thứ cho em?"
Long Ký Hạo giơ tay hất cánh tay Lăng Vân Phi ra, lạnh nhạt mở miệng: "Lăng tiên sinh, tôi nghĩ trước tiên mình nên nhắc lại quan hệ của hai chúng ta hình như không tốt như thế, đừng gọi là A Hạo. Mặt khác tôi cũng không hề hiểu lầm cậu, rời khỏi thành phố S cũng không phải là vì cậu, xin cậu đừng hiểu lầm."
Long Ký Hạo trước mặt giống như hắt một chậu nước lạnh, sắc mặt Lăng Vân Phi trong nháy mắt biến thành trắng xám. Hắn sốt ruột nắm lấy tay Long Ký Hạo lần nữa: "Em biết là anh giận mà, anh đánh em mắng em đều được, chỉ cần anh có thể hả giận là tốt rồi, nhưng đừng bơ em mà A Hạo."
Nhìn Lăng Vân Phi đang cầu khẩn, Long Ký Hạo rất bất đắc dĩ, đã nói đến mức này mà hắn vẫn chưa rõ sao? Anh không thể làm gì khác hơn là vỗ về động viên chàng thanh niên đang kích động: "Lăng Vân Phi, cậu yên tĩnh một chút nghe tôi nói đi." Lời này đã thành công trấn an người đang vô cùng kích động, "Tôi biết rõ chuyện cá cược của cậu, nhưng tôi không trách cứ gì. Cậu là con trai độc nhất trong nhà, kết hôn sinh con là trách nhiệm nhất định phải làm. Còn tôi? Tôi muốn tìm một người mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-anh-tu-mot-lan-danh-cuoc/2382496/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.