Dựa vào xe, ánh mắt Cố Hạo Thần buồn bã nhìn vào căn biệt thự lộng lẫy của Triệu Mạn Di.
Mới tuần trước, anh và cô còn vui vẻ, hôm sau làm xong việc anh lập tức tới biệt thự của cô. Không thấy cô, anh gọi điện cô cũng không nghe, gọi cho Dương Nhậm Vũ thì anh ta nói cô đã đi ra nước ngoài.
Lại đi rồi. Anh cười khổ, phải thế nào mới nắm chắc được cô đây? Lần trước cô đã đi hơn nửa tháng, lần này cô cũng đi đến hơn một tuần rồi. Ngày nào anh cũng gọi cho cô, ngày nào cũng đến đây đợi với hi vọng cô sẽ sớm về.
Anh từng nghĩ tới chuyện ra nước ngoài tìm cô, nhưng biết đi đâu đây?
Nhìn lên bầu trời xanh trên đầu, cô như một cơn gió, đến rồi lại nhanh phiêu tán vào không khí, cô ở nơi nào anh không thể biết, cũng không có cơ hội được biết.
“Rốt cục thì tôi là gì trong trái tim em đây?”- Cố Hạo Thần hét lên, nhưng đáp lại anh chỉ có căn biệt thự lạnh lẽo sừng sững trước mặt.
Gió ngày một lạnh, gần hết thu, đông sắp sang rồi. Mùa lạnh lẽo trong năm sắp tới.
Mùa đông lạnh lẽo là thế, nhưng có lạnh như trái tim của cô không?
Cố Hạo Thần thất vọng vòng lên cửa xe, mở cửa rồi sập mạnh vào trong.
Anh ngả người ra ghế, nhìn sang ghế bên cạnh. Chiếc xe này anh mới mua và cũng chỉ dành để chở cô. Hôm ấy hai người cùng nhau đi mua sắm, rồi hôm sau lại cùng nhau đi chơi.
Ngày đó sao anh ấy ấm áp mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-ba-xa-lanh-lung/269166/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.