Ra giờ về. 
Tôi đã thấy hắn ngồi ở ghế đá. Tôi cũng không biết làm gì nên định quay bước thì hắn lại kêu tôi lại. Làm cho tôi hơi lúng túng. 
- Có chuyện gì??. 
- Chở tôi về..._Hắn nói. 
- Hả?? 
- Được không??? 
Hắn dùng cặp mắt long lanh nhìn tôi, đây là lần đầu tiên tôi cảm giác vui đến như vậy. Bộ hắn định nhõng nhẽo với tôi sao?. Tôi vội cười nhẹ khiến cho hắn ngơ ngác rồi gật gật cái đầu. 
Tôi nói. 
- Vậy cậu hộ tống tôi nhé... 
- Cũng được... 
Hắn đeo balo rồi đứng lên, kéo tay tôi. 
Cảm giác ấy khiến tôi trở nên hạnh phúc lạ thường. Nhưng vừa ra cổng trường, hàng loạt ánh mắt đổ dồn về tôi. Khiến tôi không muốn nhìn thẳng lên. Cứ gục xuống đất mãi. 
Là hắn đang nắm tay tôi, rất chặt. Khiến tôi đỏ bừng khuôn mặt. 
Hắn vui vẻ nhìn tôi. Là hắn đang diễn vai người yêu trước mặt đám người kia sao? Tôi cũng làm tròn vai của mình, chỉ cười thân thiện với hắn, nụ cười tôi có một thứ cảm xúc che đậy lại. Làm cho tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi chỉ khẽ bước đi theo hắn đến bãi đậu xe. 
Có những ánh mắt vô cùng ghen ghét ganh tị dành cho tôi. Tôi cảm thấy như muốn mệt mỏi với đám người đó. Hắn chỉ lấy xe tôi rồi ngồi lên không quên kêu tôi. 
- Nè, về thôi... 
Tôi chỉ vội gật đầu rồi ngồi phía sau hắn. Cho hắn chở về. Và chở về nhà hắn một đoạn vì tôi trùng hợp với đoạn đường mà hắn đi. Ngồi trên xe, tôi vui hơn một 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-ban-than/256667/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.