“Chúng ta còn chưa kết hôn, em muốn anh gọi em bà xã?” Diệp Cô Thâm nhàn nhạt nhếch miệng “Không nghĩ tới em vội vã như vậy.”Cô bị chọc tức đến tim gan tỳ phổi đều run rẩy, trên mặt lại ôn nhu nói “Chú Diệp, dù sao cháu cũng là cháu gái chú.”“Anh không có cháu gái, chỉ có cháu trai.”“Cháu trai?” Đôi mắt Đường Tuế Như sáng lên, “Chú Diệp, đạo lý là như vậy, hai nhà Đường Diệp thông gia, đời ông ước định, vậy cháu trai chú bao nhiêu tuổi? Nếu không cháu với cậu ấy ghép đôi.”“Em chán ghét anh như vậy?”“Đúng thế! Ai 18 tuổi bỗng nhiên nhảy ra một vị hôn phu, đều sẽ chán ghét đi.” Cô ngẩng đầu “Mặc dù chú đẹp trai, nhưng...chúng ta không quen.”“Anh không bức ép lập tức gả cho anh, ngược lại…”Diệp Cô Thâm cúi gần nhìn cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô “Thật giống như em tương đối muốn anh thượng em.”Cái này còn không qua được.Nam nhân này có biết mình rât đẹp trai không?Dựa gần cô như vậy, hơi thở nam tính bao lấy cô, cô rất dễ tước vũ khí đầu hàng nha.”Thân thể cô nhích ra bên cửa sổ, “Chú Diệp, chú là một người lính, có cần phải đem một cô gái nhỏ vô tri treo ở bên miệng không?”“Thân là một người lính, mỗi câu mỗi chữ của chú đều có thể trở thành…”“Lời khai trước tòa?”“Em còn học được tranh trả lời.”Diệp Cô Thâm nhìn bộ dáng cô đề phòng, càng cảm thấy ở cùng cô gái nhỏ rất thú vị.“Dừng a! Tôi là học sinh xuất sắc được không?” Đường Tuế Như bất mãn trừng anh một cái.Nhất thời trong xe không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-chieu-co-vo-nho/1150397/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.