Ta bất đắc dĩ nhảy xuống Vận Mệnh Chi Hải.
Vận Mệnh Chi Hải miên man cuồn cuộn, có quá nhiều oan hồn làm cho nó trở nên vẩn đục, không thể tả nổi.
Lòng bàn tay ta nắm một đóa hoa hồng, phát ra ánh sáng màu hồng nhạt yếu ớt, soi sáng con đường phía trước ta đi.
Lần theo hai bên đường giữa bóng tối vô biên, chúng ta đầu thai.
Trước khi đầu thai, ta đã có ý thức, sau đó ý thức trôi qua, biến thành đoạn thời gian dài dằng dặc mà cô tịch.
Ta được bỏ vào một túi da, bọc lấy thân thể.
Mà thân thể ta, cũng theo túi da dần dà lớn lên, chờ muốn mất kiên nhẫn, ta đánh liên tục vào bốn vách tường: "Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"
Trong bụng mẹ ấm áp nhưng không có việc gì làm.
Hóa ra người thông minh trước khi sinh ra đã phải học cách cô đơn.
Mãi cũng chờ được tới lúc tiếng oa oa cất lên, có người hung hăng đánh mông ta mấy cái.
Thanh âm của ta vang dội lại mang theo dáng vẻ vui mừng, được thấy ánh mặt trời ta thật sự thấy rất vui vẻ.
Nhưng trong vui vẻ cũng có sợ hãi.
Vận mệnh đang chờ đợi ta phía trước, như thế nào?
Số mệnh kia lại đẩy đưa ta ra sao?
Bên cạnh ta, có một giọng nữ vừa rút kim tiêm, vừa nói:
"Khóc, khóc rồi! Chúc mừng phu nhân!"
Lại có người hỏi:
"Là trai hay gái?"
Ta nhận ra âm thanh đó, chính là giọng của mẹ ta.
Lúc ta nằm trong bụng bà, chỉ nghe thấy âm thanh này tâm sự với ta.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-co-gai-300-tuoi/2304680/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.