Trong trướng của chủ soái.
Vẻ mặt cười đùa thường thấy của Vân Phi Dương chợt biến mất, hắn đưa một chiếc lọ nhỏ màu xanh biếc cho Mộ Dung Địch.
Mộ Dung Địch cầm lấy lọ, ánh mắt dừng lại trên hai người đang đứng sau Vân Phi Dương.
Một người là Đường Triền của Đường môn, người còn lại là Dược Khoa Khoa của Dược tông Nam Man.
Một bên giỏi dùng độc, một bên tinh thông hạ cổ. Nói là đồng ngành ganh ghét cũng đúng, mà bảo là ân oán giữa Nam Man và Đại Chu cũng chẳng sai. Hai nhà này chưa từng có lấy một lần thật sự giao hảo, vậy mà Vương phi Thanh Châu - Doãn Uyển Chi lại có thể thuyết phục họ liên thủ, tạo ra một loại dược còn độc hơn cả cổ, còn khó giải hơn cả độc.
Và thứ đó, hiện đang nằm trong tay hắn.
Mộ Dung Địch hỏi:
“Đây chính là Xuân Vũ cổ?”
Vân Phi Dương đáp:
“Thứ cổ này được thả ra, trong vòng trăm dặm, tuyệt không còn sinh vật sống.”
Mộ Dung Địch hỏi:
“Có giải dược không?”
Đường Triền đáp:
“Không có.”
Mộ Dung Địch nghiêm giọng:
“Vậy thì không thể dùng. Nếu lỡ rơi vào tay người Di Khương, quay đầu đối phó với Đại Chu, các ngươi định xoay sở thế nào?”
Vân Phi Dương nói:
“Lúc đó chính là lúc dùng đến Cổ Vương. Nếu đúng như ngài lo lắng, chỉ cần giết chết Cổ Vương, cổ độc lập tức mất hiệu lực.”
Mộ Dung Địch lúc này mới gật đầu:
“Cổ Vương đâu?”
Đường Triền và Dược Khoa Khoa thoáng lộ vẻ khó xử.
Vân Phi Dương nói:
“Chính là chuyện này muốn bàn với ngài.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-dai-minh-tinh-bach-hong-quan-nhat/2783658/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.