- Tiểu Phàm, em thích ăn gì? Đồ Hàn hay đồ Pháp?
- Không, em thích ăn cơm anh nấu.
Lâm Nam Vũ lập tức dừng xe lại, hai mắt mở lớn:
- Cái gì? Cơm anh nấu? Nhưng anh chẳng biết làm gì cả!
Lạc Tiểu Phàm dựa vào lòng Lâm Nam Vũ, nheo đôi mắt xinh đẹp của mình, nũng nịu nói:
- Em mặc kệ, em thích ăn cơm anh nấu.
Lâm Nam Vũ tái mặt:
- Chúng ta đi ăn đồ ăn Việt Nam nhé! Ngon lắm.
- Không thích mà…
Dáng vẻ nũng nịu của Lạc Tiểu Phàm khiến Lâm Nam Vũ thấy lòng mình thật êm ái. Anh thở dài:
- Được rồi! Nhưng đồ ăn anh nấu không ngon thì cũng đừng trách nhé. – Lạc Tiểu Phàm gật mạnh.
Hai người tới chợ cá mua một con cá chép. Lâm Nam Vũ xách trong tay, cảm thấy thật kỳ lạ, thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, anh bèn đẩy cho Lạc Tiểu Phàm:
- Có thể xách giúp anh được không, xấu hổ quá.
- Gì mà xấu hổ, anh nhìn xem, bao nhiêu người đàn ông cũng xách cá, người ta có như trộm giống anh đâu.
Lâm Nam Vũ nhìn xung quanh, đúng là có không ít người đàn ông cũng đi chợ và còn mặc cả từng đồng một, thế là trong lòng thấy đỡ khó chịu hơn. Hai người mua một đống thức ăn, cùng mang về nhà Lạc Tiểu Phàm, cảm giác đó thật sự là rất tuyệt. Trên đường về nhà, họ nhìn thấy rất nhiều cặp vợ chồng trẻ cũng giống như họ, Lâm Nam Vũ vui vẻ ôm váy Lạc Tiểu Phàm:
- Bây giờ anh mới biết cuộc sống của người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-doi-moi-em/531738/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.