15.1
Kỳ nghỉ 1/5, Diêu Viễn đưa bà đi khám, lão nhân gia 2 ngày này bị tức ngực, cũng may kết quả kiểm tra cho thấy không có gì đáng ngại. Trên đường từ bệnh viện trở về, bà bỗng bảo tài xế taxi đỗ xe lại, “Bé con, bà cháu mình đi dạo đi.”
“Vâng.” Phía trước là nơi cha mẹ cô bị tai nạn.
Diêu Viễn đỡ bà chậm rãi đi, chuẩn bị tới giao lộ kia cũng là lúc một người đàn ông lướt qua.
Diêu Viễn vốn cúi đầu theo bản năng lại ngẩng lên, trong nháy mắt đó, cô gần như không thể tin nổi, bởi vì cô nhận ra người này, tuy rất mơ hồ nhưng cô nhận ra, mà người đàn ông nọ cũng dừng bước kinh ngạc nhìn hai người, nhưng rất nhanh liền khôi phục được phong thái của mình, sau đó gật nhẹ đầu bước đi .
Diêu Viễn trừng mắt không nói gì, mãi cho đến khi bà hiền lành hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không, không sao ạ.”
Giang Văn Hàn, sao hắn lại đến đây? Là trùng hợp, hay là…
Giang An Trình đến đó chú hỏi: “Chú về khách sạn hay còn muốn đi đâu?”
“Về khách sạn thôi, nơi muốn đi chú đã đi rồi .” Giang Văn Hàn cười cười, “An Lan đâu?”
“Vẫn đang bên nhà bác nó ạ.”
“Thế à? Hôm nào chú cũng phải qua đó chào thầy Triệu một tiếng, bây giờ thư pháp của ông ấy hẳn là ngàn vàng cũng khó cầu rồi?”
“Vâng.”
“Dòng dõi thư hương, con trai Triệu Tử Kiệt thì không hun đúc được mấy, ngược lại An Lan lại có phong phạm đó hơn.” Giang Văn Hàn chậm rãi nói, “Hôm nay chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-dung-luc-gap-dung-nguoi-dung-thoi-diem-dung-nguoi/1999584/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.