Hãy hạnh phúc
Dương Tùng đĩnh đạc tiến về phía bồn rửa.
Tống Nhiên và Hạ Thuỷ chú ý kỹ động tĩnh, hai người họ chứng kiến Dương Tùng tới gần bồn rửa, không làm gi khác, cũng chẳng nói gì, song sắc mặt Giang Mộ Hành bao phủ tầng sương lạnh ngay phút chốc.
Thật sự là phát một.
Dương Tùng hất cằm về phía họ, thấy chưa?
Trong đôi mắt sau thấu kính của Tống Nhiên tràn ngập sự không thể tưởng tượng: "Kiếp trước lão Giang là bình giấm?"
Hạ Thuỷ đè thấp giọng: "Tao cảm giác là vại giấm."
Cô giải thích khi Tống Nhiên quăng ánh mắt khó hiểu sang: "Vại lớn hơn nhiều so với bình, cũng sâu hơn rất nhiều so với bình."
Tống Nhiên: "..."
Bầu không khí xung quanh bồn rửa có phần nặng nề.
Dương Tùng đứng bên còn lại Yến Hảo: "Tiểu Hảo, bánh kem đến chưa?"
"Đến lâu rồi, đang cất trong tủ lạnh kìa." Yến Hảo nói, "Tám tấc, mấy người chúng ta gần như có thể ăn hết trong một lần, khỏi để qua đêm."
"Mỗi năm mẹ mày lại mời bậc thầy đỉnh cấp làm bánh ngọt cho mày, có một không hai trên thế giới. Nào giống mẹ tao, sinh nhật tao, bà ấy toàn nấu đồ ăn bóng đêm cho tao, lần nào trông cũng như phim thảm hoạ..."
Dương Tùng liếc về phía Giang Mộ Hành mang theo áp suất thấp khắp người rời đi, "xì" nói: "Ngay cả giấm của bố đây nó cũng ăn."
Yến Hảo chải tóc trước gương: "Ồ."
Khoé miệng Dương Tùng giật giật: "Chỉ "ồ"?"
"Có phải h4m muốn độc chiếm mày của thằng đó quá mức rồi không?"
"Vẫn ổn đấy chứ." Yến Hảo đặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-duong-doan-chinh/2280462/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.