Chắc chắn sẽ không sao cả
Lúc đến giờ thể dục giữa tiết*, suốt dọc đường xuống sân trường Yến Hảo đều nhẩm thuộc bài văn.
*Một giờ tập thể dục giữa thời gian chuyển tiết (thường vào khoảng tiết 2 - tiết 3, chừng 20")
Hạ Thuỷ ra hiệu Dương Tùng đi chậm chút, chia sẻ cảm thụ với cậu ta: "Bây giờ chỉ mới khai giảng mà Tiểu Hảo đã liều mình như vậy, tao nhìn mà tim đau."
Dương Tùng nhíu mày: "Đo điện tâm đồ chưa? Người ta nói sao?"
Hạ Thuỷ hơi sửng sốt, vui cười: "Biện pháp tu từ thôi."
Dương Tùng nhìn cô bằng nửa con mắt: "Thần kinh."
Hạ Thuỷ tủm tỉm: "Không ngờ luôn đó. Bình thường mày không tim không phổi, thế mà rất quan tâm bạn bè."
Dương Tùng hừ lạnh: "Phắn đi."
Nụ cười Hạ Thuỷ không giảm. Trái tim của cô bẩm sinh không khoẻ, rất ít người biết.
Vết sẹo trên ngực cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình với cuộc sống của cô.
Ai không rõ tình hình thì bảo cô là đại tiểu thư, bằng quyền thế trong nhà mà muốn xin nghỉ thì xin nghỉ, không tham gia đại hội thể dục thể thao, tiết thể dục cũng chỉ là đổi chỗ ngồi từ phòng học sang sân tập, cứ kiếm nơi ngồi xuống là ngồi nguyên cả tiết học.
Bọn họ ước ao ghen ghét cái gọi là đặc quyền, cái gọi là hưởng thụ nhân sinh của cô, mà chẳng biết cô thèm muốn việc bọn họ có thể chạy nhảy vô tư, sức khoẻ khoẻ mạnh.
Hạ Thuỷ thèm thì thèm, nhưng vẫn sống tích cực lạc quan.
Con người ấy, có các cách sống riêng.
Chỉ có điều,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-duong-doan-chinh/2280500/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.