*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Người trẻ tuổi, cậu phải biết rằng, dù con thuyền có kiên cố đến đâu, va phải đá ngầm đều sẽ bị phá hủy.” Mahler lật xem trang thiết kế thứ hai, có thể đoán được việc đóng một con tàu với nhiều chiếc đinh như vậy phiền phức đến mức nào.
“Nhưng cơ hội sống sẽ tăng lên một chút.” Hứa Nguyện nói.
Mahler ngước nhìn thương nhân trẻ tuổi trước mặt, sau một lúc lâu mới nói: “Thôi được rồi, sang năm đến đây nhận thuyền.”
“Được, đây là tiền đặt cọc.” Hứa Nguyện ra hiệu, Fabian nhanh chóng đưa rương tiền qua, “Năm sau gặp.”
“Ừm……” Mahler ngáp một cái, rút tẩu thuốc từ bên hông ra.
Hứa Nguyện mỉm cười, dẫn người rời đi, thành Isdar rất phồn hoa, cũng rất đẹp, những cây cọ trên bờ biển làm nơi này có phong cảnh khác hẳn biển Logue, nhưng nó không phải là nơi thích hợp để sống đối với những người không thể ngồi thuyền trong một thời gian dài như đám người Fabian, lúc trở về, Hứa Nguyện mua sắm một lượng lớn xe ngựa và chiến mã để chở người và hàng hóa về, khiến các dong binh thở phào một hơi.
Di chuyển bằng đường bộ không thể nhanh hơn đường biển, từ thành Isdar đến trấn Logue, phải xuyên qua một ít rừng rậm và thị trấn nhỏ hơn, bọn họ từ thành Tanzan xa xôi đến trấn Logue,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-duong-khong-bang-hua-nguyen/530424/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.