Mặc dù miệng mồm Tống Lẫm hơi độc, nhưng vẫn là người có chữ tín, sau khi đồng ý hỗ trợ liền cùng Chu Phóng ký hợp đồng, cứu được cho Chu Phóng một bàn thua trông thấy. Chỉ là người đàn ông này ấy à, muốn gặp chắc phải là phi vụ thiên kim, còn việc làm ăn nho nhỏ của Chu Phóng hoàn toàn không ở trong mắt hắn, lần nào gặp mặt đều là thấy thư ký của hắn. Chu Phóng muốn mời hắn một bửa cơm, nào ngờ hắn ở trong điện thoại, giọng điệu vô cùng bá khí mà trả lời "Ghi sổ, sau này tính."
Trong lòng Chu Phóng khinh bỉ một phen, nhưng người ta đã giúp cô một lần, nói chuyện cũng rất tôn trọng, nói một tràng được.
Bửa cơm này ghi nợ hơn hai tháng, trong hai tháng tháng này, cảnh sát tra được Vương phó tổng chạy trốn ra nước ngoài rồi, hơn nữa còn là chuyển nhà đi trốn, có thể thấy được việc này đã được ủ mưu từ lâu. Trợ lý nhịn không được hỏi "Chu tổng, chị định cứ như vậy mà bỏ qua à? Không truy cứu nữa sao?"
Nguyên liệu của bên phía Tống Lẫm so với các đơn vị cung ứng khác giá cao hơn không ít, lại làm gấp nên phải bỏ thêm tiền, vụ làm ăn này tổn thất gần một trăm vạn.
Chu Phóng suy tư một chốc lại nói "Thôi vậy, xem như bỏ tiền ra học một bài học. Ngã một lần lại khôn ra một ít."
Nhìn bóng dáng trợ lý rời đi có chút phẫn uất, Chu Phóng khẽ thở dài một hơi.
Coi như là lòng dạ đàn bà đi, mua bán không thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-duong-moi-la-viec-dung-dan/1171211/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.